Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 869:

Chương 869:Chương 869:
Chương 869:
Trong lòng cô đành nhịn xuống, vẫn còn 48 tiếng đồng hồ cuối cùng, cô ta đợi được.
Nghĩ đến đây, cô ta động tác nhẹ nhàng buông tay ra, hướng vê phía trước xe đi tới.
Phòng trong tâng cao nhất của bệnh viện, là phòng mà Hoắc Tư Triệt từng trơ mắt nhìn Cố Bắc Từ rời đi.
Một cô tạp vụ cầm cái chổi đang tỉ mỉ dọn dẹp trên mặt đất, bỗng nhiên cô ta nhìn qua trên bệ cửa sổ, một thứ gì đó màu trắng lăn ra.
“Đây là cái gì?
Cô tạp vụ ngồi xổm xuống, lấy cái thứ nhỏ màu trắng đó câm lên, bỏ vào trong lòng bàn tay, kế bên có một cô tạp vụ khác đang cầm khăn lau chùi đi lại xem xem.
"Đây mà cô không biết à, đây chính là mãnh vỡ của một viên thuốc. Chắc là viên thuốc nào đó bị vỡ ra chỉ còn lại một góc nhỏ mà thôi. Cô nhanh chóng vứt đi nhé, thuốc là cái thứ không thể uống bậy bạ được, uống vào không biết là sẽ bị bệnh gì đấy!"
Sắc mặt của cô tạp vụ quét dọn liên thay đổi, lập tức vứt nửa viên thuốc màu trắng nhỏ đấy vào thùng rác.
"Chuyện này nói không chừng là có người tâm địa độc ác, dùng thuốc này để hại người! Cái bệnh viện này nghe nói là chỉ có hai người bệnh ở đây thôi, ai mà biết bọn họ ở phía sau làm chuyện gì đó kỳ lạ! Cô xem cái phòng bệnh này so với mấy chỗ khác không có giống gì cả!"
Lúc này, một người đàn ông giống như là quản lý của người tạp vụ đi vào phòng, sắc mặc không kiên nhẫn xông qua chỗ hai người tạp vụ đang ồn ào bàn tán, hai cô tạp vụ liền im phăng phắc, đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp. Người quản lý đi vòng căn phòng một lượt, còn đặc biệt đi đến thùng rác nhìn vào, cuối cùng lại nhìn qua hai cô tạp vụ hỏi.
"Không có phát hiện thứ gì kỳ lạ chứ?"
'Không có không có, cái phòng này trừ bàn và giường ra thì không còn cái gì hết."
Một cô tạp vụ liền trả lời.
Người quản lý chắp hai tay phía sau, vẻ mặt uy nghiêm đi ra bên ngoài, đi đến cửa biểu hiện lập tức biến thành chó liếm, đi đến trước mặt một người đàn ông mặc vest đen trẻ tuổi, dùng giọng điệu nịnh nọt nói.
"Ông chủ anh yên tâm, mấy cô tạp vụ này đều là tinh anh của công ty chúng tôi, đảm bảo là bất kỳ vết tích nào cũng sẽ không để lại!"
"Vậy thì tốt!"
Người đàn ông trẻ tuổi cũng đi lướt một vòng, phát hiện thực tế cũng không có bất kỳ thứ đồ gì cả, sau đó anh ta quay người gửi tin nhắn cho Đỗ Thư Tĩnh, rồi bắt đầu gọi cho đội phá dỡ.
Không đến mấy tiếng đồng hồ, bệnh viện mà Cố Bắc Từ từng ở đây vài tháng sập đổ vang dội, dường như chưa từng có sự tôn tại...
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Bắc Từ nhìn trong gương, tự mình cắt tóc ngắn cho mình, cô miễn cưỡng tìm trong tủ đồ ra một bộ quần áo sơ mi trắng và quân jean mà người con gái tâm hai mươi ba tuổi có thể mặc khoác lên người.
Lúc Tư Thần đến, nhìn thấy một Cố Bắc Từ sạch sẽ, cô ta còn có phần ngạc nhiên.
"Xem ra Hoắc Tư Triệt cũng được xem là thành công một nửa rồi, ít nhất cậu hiện tại nguyện ý giống một người đang sống." Tư Thần đặt điểm tâm sáng trên bàn, lấy từng cái một ra, Cố Bắc Từ nhướng mắt nhìn qua một lượt, toàn bộ đều là món cô thích nhất, có một tiệm vua sủi cảo tôm ở Thành Nam, nằm đối diện xéo với Cố Gia trong thành phố, vả lại tiệm vua sủi cảo tôm này từ đó đến giờ không giao hàng, khi còn nhỏ, Cố Bắc Từ từng cùng Tư Thần còn có lần đặc biệt đi xe đến để xếp hàng mua nữa.
Mặc dù trên miệng luôn nói sẽ không tha thứ cho cô, nhưng Thần Thân là tự lái xe đi mua.
Tư Thần thuận theo ánh mắt của Cố Bắc Từ nhìn xuống vua sủi cảo tôm, sắc mặt ngại ngùng nói.
"Cậu đừng có nghĩ nhiều, chỉ là tôi thuận đường thôi, với lại gân đây tôi thích loại điểm tâm này."
"Vậy sao? Nhưng cậu bị dị ứng với tôm mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận