Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 972:

Chương 972:Chương 972:
Chương 972:
Cố Bắc Từ lắc lắc đầu, Đỗ Thư Tĩnh sao có thể chọc cô khóc được.
"Vậy cuối cùng là vì sao, con mau nói ông nội nghe xem nào!"
Ông nội Hoắc lo lắng gấp gáp vỗ vỗ đùi, nhìn ông nội lo lắng cho mình như vậy, cuối cùng Cố Bắc Từ cũng không nhịn được mà nhào vào lòng ông, bắt đầu gào khóc thật lớn.
"Ông nội, cháu không bao giờ có thể quay trở về được nữa, không cách nào trở lại như trước được nữa rồi?"
Ông nội Hoắc bị cô dọa nhẹ một chút, nhưng sau đó liên vươn tay nhẹ nhàng võ lưng cô, giọng ông chậm rãi từng chữ từng chữ an ủi cô.
Giống như hồi còn nhỏ, mặc kệ là vì sao cô khóc, ông nội cũng dùng phương thức này để khiến cô bình tĩnh trở lại. "A Từ, vì sao con lại muốn quay trở lại quá khứ?”
"Ông nội, con đã phạm quá nhiều sai lâm rồi, con muốn bù đắp."
Cố Bắc Từ lập tức muốn trở lại giấc mơ, trong giấc mơ ấy, cô đã nỗ lực để có thể có một kết cục có hậu, mọi người đều có thể ở bên nhau. Nhưng mà hiện tại, tất cả đã muộn rồi, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, dù cho có nỗ lực cũng chưa chắc có được kết quả tốt.
Cô thực sự... rất mệt mỏiI
Con người ta chỉ có thể đứng trước người thân thiết, mới dám không kiêng dè gì mà thể hiện tâm trạng gục ngã như vậy.
"Lễ nào chỉ khi quay trở lại quá khứ, con mới có thể bù đắp lỗi lầm của mình sao?"
Ông nội đột nhiên hỏi cô.
Cố Bắc Từ sửng sốt giật mình, vì khóc to nên cô nấc cụt một chút, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn ông nội Hoắc.
"Lẽ nào chỉ khi có thể quay lại trước khi những chuyện đó xảy ra, con mới có thể bù đắp sai lâm của mình sao?”
Ông nội kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi một lần nữa.
"Nhưng mà con đã phạm lỗi rất nghiêm trọng, con có thể bù đắp được không?”
Mấy ngày nay, cô đã cố gắng hết sức, nhưng trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm, cô chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ báo thù, nhưng cô không dám chắc rằng những người đã bị cô làm tổn thương, sẽ tha thứ cho cô.
"Nếu như con không thử, sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được câu trả lời. Hơn nữa, ông nội không thể cho con câu trả lời được, đáp án cho câu hỏi đều là do chính bản thân con."
Ông nội Hoắc đặt vào lòng bàn tay cô một quân cờ một cách thâm thúy, sau đó lại trở lại vẻ mặt như một ông lão bướng bỉnh trẻ con.
"Đừng khóc nữa, chơi cờ với ông đi, vẫn luật như cũ, nếu con thắng, ông nội sẽ cho con ăn vặt."
"Ông nội, ông đã bao giờ thắng được con đâu.'
Mặc dù vấn đề này còn chưa được giải quyết, nhưng không biết tại sao, Cố Bắc Từ đột nhiên lại sáng tỏ thông suốt, cô cầm quân cờ trong tay trực tiếp đặt thẳng xuống bàn cờ.
"Ấy ấy! Tiểu A Từ, ông nội vừa mới an ủi con, con cũng không biết cho ông chút mặt mũi sao!"
"Ông nội sống đã bao nhiêu tuổi rồi, như lão thân tiên thông minh nhanh trí, vậy mà không cho con đồ ăn sao?"
"Hừi Ông còn chưa cho con ăn đâu."
Ông nội Hoắc tức giận khit khịt mũi, đặt một quân cờ lên bàn cờ, thực ra trong lòng Cố Bắc Từ biết rõ ông nội không tức giận gì cả.
Bất chỉ bất giác hai ông cháu đã chơi cờ tới tận khuya.
"Ông nội, con về nhà ngủ đây, không mai sẽ đi làm muộn mất."
Cố Bắc Từ đặt cờ lại vào trong hộp, mà ông nội vẫn không có phản ứng gì.
"Không được không được, hôm nay ông chưa thắng được ván nào. Con không được đi! Nhà chúng ta không phải có phòng cho khách hay sao!"
Đúng lúc dì Minh mang đồ ăn đêm vào, nghe thấy lời của ông nội Hoắc, bà liền nói.
"Lão gia tử, người quên rôi sao, phòng cho khách của nhà mình bây giờ là..."
Dì Minh nói giữa chừng thì dừng lại, chỉ là biểu cảm có chút khó xử.
Cố Bắc Từ hiểu ý của bà ấy, Hoắc gia đương nhiên không thiếu phòng cho khách, nhưng mà vợ cũ và vị hôn thê lại cùng ở lại nhà họ Hoắc. Nếu như chuyện này mà lộ ra ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận