Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 897:

Chương 897:Chương 897:
Chương 897:
"Đương nhiên có thể rồi. Nếu như em muốn hồi phục lại Cố gia, vậy anh cả tặng cho em một món quà."
Cố Khiêm mỉm cười ấm áp, sau đó cuối người sát bên tai của em gái nói vài câu, Cố Bắc Từ nghe xong liền trợn tròn mắt.
"Đây... thật sự có tác dụng sao?”
"Đương nhiên có tác dụng rồi, có điều cũng phải xem em vận dụng nó như thế nào."
Biểu hiện của Cố Khiêm nghiêm túc nói.
"Bắc Từ, em phải ghi nhớ, tài sản của gia thế trăm năm, không chỉ là tiên bạc mà còn là kiến thức, thói quen, mối quan hệ, quy củ tích lũy nhiêu năm lại. Quan trọng nhất là suy nghĩ đối nhân xử thế.
Chỉ cần em có một trí óc của người giàu thì bất luận em vấp ngã bao nhiêu lân, em cũng có thể đứng lên làm lại từ đầu."
Cố Bắc Từ nhớ lại trong giấc mơ, cô cũng là bản thân thành lập công ty giải trí Bắc Triệt từ hai bàn tay trắng, thì ra hai anh em bọn họ đều cùng nghĩ giống nhaul
"Anh cả, em nhất định sẽ không để anh thất vọng, anh cứ đợi mà xem nhé!"
Hai anh em có rất nhiều điêu muốn nói, nhưng lúc này giám ngục bên ngoài lại bỗng nhiên thúc giục nói.
"Thời gian đến rồi, nhanh đi thôi!"
Cố Bắc Từ không dám kéo dài, sợ sẽ ảnh hưởng đến lần thăm sau, chỉ đành quay người rời khỏi phòng.
"Anh cả, qua vài hôm em sẽ lại đến thăm anhl"
"Bắc Từt"
Cố Bắc Từ đi đến cửa thì anh cả bỗng nhiên nói.
"Ba không phải là tự nguyện kết hôn với Tô Phù Dung đâu!"
Nghe được câu này, toàn thân Cố Bắc Từ đông cứng, chân giống như mọc rễ đứng im tại chỗ.
Đời này, chuyện cô không thể lý giải nhất chính là Lão Cố và Tô Phù Dung kết hôn, cũng là nút thắt trong lòng cô.
"Lúc đó ba đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi, Tô Phù Dung lấy em để uy hiếp ông ấy, chỉ cần ba đồng ý kết hôn cùng bà ta, thì bà ta sẽ nói bộ mặt thật của Tưởng Ngọc Đường cho em biết, ngăn cả em ly hôn với Hoắc Tư Triệt, ngăn cản được em tiếp tục bị Tưởng Ngọc Đường lừa dối.
Ba biết cơ hội không to, nhưng vì em ông ấy đồng ý đánh cược! Bắc Từ, ba vẫn luôn thương em nhất!"
Lúc này tim Cố Bắc Từ dường như bị một bàn tay vô hình siết chặt lại, cô bỗng nhiên quay người lại nhưng cánh cửa sắt lúc này đã bị giám ngục đóng rồi, ngăn cách gương mặt của anh cả.
Thì ra...
Cô luôn sống trong tình yêu thương, cô từ đó đến nay không phải là đứa trẻ không một người nào quan tâm!
Là cô luôn chểnh mảng, cô trách Lão Cố không yêu thương cô, cô oán trách tất cả mọi người, nhưng chưa từng suy nghĩ ngược lại bản thân!
Đợi đến lúc tỉnh táo lại thì đã hối hận không kịp nữa rồi! Cô thậm chí... đến cơ hội bù đắp cũng không còn nữal
"Bắc Từ, chúng ta đi thôi!"
Tư Thần đưa tay ra ôm lấy Cố Bắc Từ đang khóc sụp đổ, đến lúc quay lại trên xe cô mới thu hồi lại cảm xúc.
"Giờ cậu muốn đi đâu? Tớ cũng sẽ đi với cậu.'
Trong nhà tù, Cố Khiêm khách sáo hỏi người giám ngục.
"Xin hỏi giờ tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?"
"Đương nhiên có thể rồi!"
Giám ngục đối với Cố Khiêm người mà rõ ràng bị oan như này khá là quan tâm, thêm vào đó Cố Khiêm từ khi vào tù rất là phối hợp, nên mới có cơ hội một lần gọi điện thoại.
Rất nhanh, Cố Khiêm được dẫn đến phòng thông tin, dùng điện thoại bàn gọi đến một số điện thoại thần bí.
Lúc điện thoại được kết nối, bên kia không có bất kỳ âm thanh nào, mà Cố Khiêm cũng chỉ nói đúng một câu.
"Bắc Từ của chúng ta lại rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận