Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 110:

Chương 110:Chương 110:
Chương 110:
Hôm sau, Cố Bắc Từ dậy từ rất sớm, nhưng không đi học mà gọi điện thoại cho hiệu trưởng xin nghỉ.
Sau đó chạy thẳng tới nơi mà bây giờ Đường Dục đang ở.
Kiếp trước, Đường Dục là người quản lý vô cùng có thủ đoạn, nếu không phải nhờ có anh ta, công ty Hoan Ngu căn bản là không thể lọt vào top mười trong giới giải trí.
Chỉ là Phạm Thức - tổng giám đốc của Hoan Ngu là người thiển cận, Hoan Ngu vừa phất lên, Phạm Thức liền tính kế đuổi Đường Dục ra khỏi Hoan Ngu.
Đương nhiên kết quả cuối cùng cũng chỉ có phút giây huy hoàng ngắn ngủi, Phạm Thức căn bản là chẳng có tài năng gì, nghệ nhân qua tay hắn đều từ từ tàn lụi, cuối cùng Hoan Ngu không chống đỡ được nữa. Mà Đường Dục trải qua mấy năm mày mò tìm hiểu, cuối cùng Đông Sơn tái khởi, lần lượt nâng đỡ mấy nghệ nhân trở nên nổi tiếng, lại lân nữa trở thành người quản lý số một trong vòng giải trí, uy tín và danh dự đều đạt đến đỉnh cao.
Lúc ấy, trong vòng giải trí đã sớm không còn người nhớ Phạm Thức là ai nữa rồi.
"Bác tài, có thể lái nhanh hơn không? Cháu đang vội ạI"
Ngồi phía sau xe taxi, Cố Bắc Từ liên tục thúc giục tài xế, bây giờ, cô phải đến kịp thời điểm mấu chốt nhất, làm quen với Đường Dục, đồng thời hợp tác với Đường Dục.
Kiếp trước vào những ngày cuối cùng trong tù, lân giải trí duy nhất của cô, chính là đứng ở góc khuất trong nhà vệ sinh trộm xem tỉ vi một lúc.
Khi ấy, trưởng nhà giam thấy các trội phạm bọn cô đáng thương nên mỗi cuối tuân ngoại trừ việc phổ cập hệ thống pháp lý ra, còn mở cho các cô xem một vài chương trình.
Dù sao cũng là phạm nhân nữ, còn có thể cảm thấy hứng thú với cái gì khác đâu?
Cố Bắc Từ chính là vào lúc đó, thông qua tỉ vi mà biết tới Đường Dục.
Cô nhớ vô cùng rõ ràng, Đường Dục sau khi đông sơn tái khởi đã kể lại khoảng thời gian u ám kia của mình, đặc biệt nhấn mạnh về buổi sáng ngày thứ hai anh ta bị Hoan Ngu đuổi ra khỏi cửa, còn nói đó là giây phút mà anh ta tuyệt vọng nhất trong cuộc đời này...
"Kít
Tài xế xe taxi thắng mạnh phanh lại, Cố Bắc Từ bỗng lấy lại tinh thần.
"Vị tiểu thư này, đến nơi rồi. Nhưng mà nơi này là một thôn có tiếng vô cùng loạn của thành Đế Kinh, cô chắc chắn muốn xuống xe ở đây sao?"
Tài xế xoay người về sau, thấy Cố Bắc Từ là một cô gái gầy yếu như thế, không khỏi có chút lo lắng, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Chú tài xế, chú yên tâm đi, cháu đợi một lúc rồi sẽ đi ngay."
Cố Bắc Từ đưa tiền, cười tửm tỉm, đứng dậy xuống xe.
"Số 22 đường Ngô Trung lầu...
Cố Bắc Từ đọc lẩm bẩm, dọc theo con đường gập ghênh dơ dáy bẩn thỉu của hẻm nhỏ chậm rãi đi vào trong.
Ai có thể ngờ được, người quản lý số một Đường Dục vậy mà lại sống ở một nơi tôi tàn rách nát như thế này suốt mười năm chứ.
Trùng hợp, cô biết nguyên nhân đằng sau.
*
Góc trong cùng của hẻm nhỏ, có một căn nhà đổ nát do nông dân tự xây.
Một bà bác mập mạp mặt đầy hung dữ, vừa đi từ trên lâu xuống ném đồ vật, vừa chửi ầm lên.
"Tên biến thái chết tiệt! Không có tiền còn muốn ở chỗ này của tôi mãi không chịu đi! Không có cửa đâu! Hôm nay cậu phải cút ngay cho bà đây!"
Đường Dục một mét tám trên mặt đầy bụi đất, lúc này đang khom người, giống như chú chó đi theo sau bà chủ nhà khổ sở cầu xin.
"Chị Lý, rất nhanh thôi em sẽ có thể trả tiên thuê phòng cho chị, chị lại cho em ở thêm mấy ngày đi?"
Đáp lại anh ta cũng chỉ có một tiếng "bịch" của cánh cửa gỗ đóng lại và âm thanh hùng hổ của bà chủ nhà.
"Ai mà chẳng biết tên biến thái chết tiệt nhà cậu bị đuổi ra khỏi cửa rồi, đừng có ở chỗ này lắc lư hù dọa khách trọ nữ của tôi, còn không cút đi tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Đường Dục cười khổ một tiếng, ngay cả bà chủ trọ ở chung nhiều năm như thế cũng không chịu tin tưởng rằng anh ta trong sạch, thậm chí vào ngày thứ hai anh ta bị đuổi khỏi Hoan Ngu liền đuổi anh ta đi.
Nghĩ tới anh ta đường đường là người quản lý hàng đầu, vậy mà lại bị dồn đến bước này, mà tất cả điều này không phải do người ngoài, là do người anh em cùng hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận