Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 983: Sát thiên diệt Vô (2)


Chương 983: Sát thiên diệt Vô (2)





Hồng Quân cười ha ha nói:

-Ngươi không sợ cái con thỏ kia quay về tìm người tính sổ sao? Con thỏ muốn nuốt một cái thế giới cũng không phải là khó.

Vô cười nói:

-Con thỏ kia khác với ngươi, ngươi không có ràng buộc, ta không làm gì được ngươi. Nhưng mà hắn, nói trắng ra cũng chỉ là một con thỏ, khi hắn ở chỗ Thái Âm Tinh, lúc ta diệt Hạo Thiên Thiên Đình đã động tay chân. Hắn nghe lời thì ta có thể mặc kệ hắn. Nếu như hắn lỗ mãng, một cái ý niệm trong đầu ta, Thái Âm Tinh và tất cả những thứ bên trên Thái Âm Tinh đều sẽ hóa thành hư vô! Đây chính là lợi khí để khống chế hắn!

Hồng Quân bất đắc dĩ nói:

-Nói như vậy, lần nay ta nhất định phải thua rồi.

Vô nói:

-Đúng vậy, ngươi nhất định phải thua! Chuẩn bị kỹ để đi chết chưa?

Vô giơ tay phải lên, giống như là thẩm phán tử thần phán tất cả thế gian!

Hồng Quân chợt cười, ngáp một cái nói:

-Ngươi… thật sự là tự tìm đường chết.

Vô nhướng mày, bỗng nhiên có loại dự cảm xấu!

Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên:

-Ông nội nhà ngươi, nhận lấy cái chết đi!

Vô đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy con thỏ bay từ trên trời xuống!

Một quyền đánh đến, Vô vội vàng đón đỡ!

Oanh một tiếng, Vô trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!

Tần Thọ bay xuống đất, vung tay nói:

-Hôm nay, ta muốn đánh chết ngươi!

Vô hoảng sợ nói:

-Dừng tay! Con thỏ, ngươi muốn bọn người Hằng Nga phải chết hết sao?

-Chết cái con mẹ nhà ngươi! Đi chết đi! - Tần Thọ mắng.

Vô không dám tin nhìn Tần Thọ, hung tợn nói:

-Cũng tốt, cùng chết đi! Ách… xảy ra chuyện gì vậy?

Con thỏ cười ha ha nói:

-Sao vậy? Không tìm thấy Thái Âm Tinh đúng không?

Vô gật đầu theo bản năng…

Tàn Thọ cười hê hê nói:

-Đương nhiên là ngươi không tìm được rồi, thứ kia đã bị ta ăn!

-Cái gì?!

Vẻ mặt Vô mơ hồ nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ nói:

-Cũng giống như trước kia ta không tín nhiệm ngươi, ngươi nói để cho ta giết ngươi? Lý do ngươi nói với ta biện pháp kia đúng là không chê vào đâu được, nhưng mà con mẹ nó ta căn bản không tin tưởng ngươi Cho nên ngươi bảo ta làm, ta đương nhiên không làm! Người khác đều cho rằng tất cả người của mình lên Thái Âm Tinh, thực ra nơi mọi người tới chính là Thái Âm Tinh trong kính đen! Ngươi không có phát hiện, Thái Âm tinh quân đã chết sao? Thái Âm Tinh mà ngươi bố trí kia, vừa rồi đã bị ta ăn. Hương vị cũng không tệ…

Vô nghe thấy thế, cười khổ nói:

-Quả nhiên vẫn là ta xem thường ngươi… Nhìn nhà ngươi đần độn, tiện nhân, mà mưu ma chước quỷ lại không ít.

Tần Thọ nói:

-Đừng nói nhảm nữa chịu chết đi!

Tần Thọ bước lên một bước, đấm ra một quyền!

Một khắc sau, một con mắt của Tần Thọ biến thành màu máu, bên trên nắm đấm của hắn xuất hiện hai cỗ sức mạnh, một đạo là màu trắng, đó chính là sức mạnh của tất cả đạo của thế giới chính! Một đạo màu máu, đó chính là sức mạnh còn lại sau khi một thế giới sụp đổ!

Sức mạnh của hai thế giới giáng xuống, đánh vào sức mạnh không đầy đủ trong kính đen của Vô…

Vô giống như là sâu kiến đặt trước một thiên thạch, thứ còn lại chỉ là nụ cười khổ…

Oành!

Một quyền đánh ra!

Bên ngoài Tử Tiêu Cung bị đánh thành một mảnh hư không!

Vô hoàn toàn biến thành hư vô!

Sau khi diệt Vô, Tần Thọ nhìn về phía Hắc Nữ Oa, Hắc A Di Đà Phật, Hắc Chuẩn Đề, nói ra từng chữ:

-Đến lượt các ngươi! Hai tay của các ngươi dính đầy máu của bẵng hữu ta, hôm nay, ta sẽ dùng máu của các ngươi để tế bọn họ, bọn họ trên trời có linh sẽ được an lành!

Hắc Nữ Oa, Hắc A Di Đà Phật, Hắc Chuẩn Đề nghe vậy, thở dài, hai mắt nhắm lại.

Oành!

Lại là một quyền, toàn bộ ba người hóa thành hư vô!

Sau khi giết tất cả mọi người, trong nháy mắt, khí thế cả ngươi Tần Thọ từ lăng lệ biến thành uể oải, vẻ mặt cay đắng và cô đơn, càng nhiều hơn đó là cực kỳ đau khổ.

-Đừng đau lòng, bằng hữu của ngươi còn có thể cứu.

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.

Tần Thọ ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, sau đó hoảng sợ nói:

-Ôi đệch, là ngươi?! Tuyệt đối là ngươi! Đệch mẹ nó, ngươi trưởng thành rồi, nhưng mà ta chắc chắn chính là ngươi!

Hồng Quân gãi gãi đầu nói:

-Đừng… đừng kích động, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói? Hay là, cạn một cốc bia? Ở chỗ này của ta còn có tôm.

Nói xong, Hồng Quân thật sự lật từ trong quần áo ra một bọc tôm nhỏ? Sau đó lấy từ túi vải ở phía sau ra hai cốc bia!

Tần Thọ nhìn thấy cảnh này thì cười khổ rồi ngồi xuống.

Người trước mắt này không phải ai khác, mà chính là đứa bé năm đó từ trên lầu rơi xuống được Tần Thọ cứu lúc vẫn còn ở trên Trái Đất! Sau đó bởi vì cứu đứa bé này nên mới rơi vào trong cống ngầm mà chết… lúc này mới xuyên tới đây.

Hồng Quân rót cho Tần Thọ một cốc sau đó nói:

-Uống đi, bia Thanh Đảo tuyệt đối chính tông đó.

Tần Thọ không uống, mà nhìn chằm chằm Hồng Quân.

Sau khi Hồng Quân tự uống một hớp lớn thì nói:

-Được rồi, biết ngươi một bụng nghi hoặc, thực ra chuyện rất đơn giản, ngươi là người ở bên trên thế giới của ta, có điều thế giới kia của ngươi bị chính ngươi ăn nổ… thế nhưng ngươi cũng là kỳ hoa, trong lúc nổ lại có thể lĩnh ngộ được một loại sức mạnh khác, cho nên sống tiếp được. Về sau ta xuất hiện, hai chúng ta không có việc gì thì nói chuyện phiếm cãi cọ…. Có điều, dị chứng loại phương pháp kia của ngươi phát tác, sức mạnh của ngươi đang nhanh chóng xói mòn. Ngươi vì không muốn thế giới ta sáng tạo này sụp đổ liền chủ động tìm một nơi trốn đi.

Về sau hai chúng ta suy nghĩ được một biện pháp, thay vì để ngươi ở chỗ đó khó chịu thì tốt hơn là tìm một nơi để ngươi sống một thời gian.

Thế là ta giúp ngươi đem linh hồn của ngươi ném tới trên Trái Đất, cảm thụ nhân sinh muôn màu trên Trái Đất.

Về sau nữa, mặt tối trên người ta bắt đầu quật khởi, ta liền muốn giết chết hắn.

Càng nghĩ, cũng chỉ có ngươi có thể giúp đỡ ta.

Thế là ta để người truyền tin cho Hình Thiên, mượn nhờ tay của hắn đem ngươi trở về. Sở dĩ không tự mình động thủ, là bởi vì ta sợ Vô phát hiện ta nhúng tay vào chuyện này sẽ sớm gây phiền phức với ta.

Chuyện phía sau thì ngươi đều biết rồi, quả nhiên cháu trai kia không có ý tốt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận