Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 778: Tọa kỵ


Chương 778: Tọa kỵ





Trong nháy mắt Tần Thọ liền nhìn nhị thế tổ này với con mắt khác, Tần Thọ nói:

-Ngươi nói lời này ta thích nghe, có điều ngươi yên tâm, ta an toàn lắm. Ngược lại là ngươi, ngươi không phải là cháu trai Long Vương sao? Ngươi tới đây làm gì? Cũng muốn tạo phản à?

Vẻ mặt Ngao Tuế khổ sở nói:

-Ta có thể có biện pháp nào chứ? Người của Long tộc đến, Thiên Đình đóng cửa, người ta trực tiếp đến tận cửa, Tứ Hải Long Vương chúng ta hoặc là chết, hoặc là cùng hắn tới tham gia cái đại hội đồ bỏ này. Còn tạo phản? Đừng làm rộn, Tứ Hải Long Vương chúng ta ở trên trời được Thiên Đình che chở cho, cuộc sống của chúng ta không phải là tốt hơn so với việc đi theo mấy người trên Long Đảo kia sao? Bây giờ là tình thế bắt buộc, không thể không đi theo. Chuyện này, hẳn là Ngọc Đế cũng hiểu được đi, dù sao lúc trước hắn cũng đã hứa hẹn che chở cho chúng ta.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng là như thế, được rồi, xem như là ngươi có lương tâm. Chờ Thiên Đình mở cửa, thỏ gia ta giúp ngươi nói lời công đạo. Đừng quên, ta vẫn là Nhật Dạ Du Thần đó, giám thị thiên hạ. Bây giờ tất cả mọi người là mù lòa, lời nói của ta cũng vẫn là có trọng lượng.

Ngao Tuế sững sờ, xem ra hắn là thật sự không ngờ được Tần Thọ này lại là cùng một nhóm, bây giờ nghe thấy Tần Thọ nói như vậy, liền nhanh chóng đứng dậy, khom mình hành lễ nói:

-Vậy thì xin đa tạ rồi, nếu ngươi đã không việc gì, vậy thì ta trở về đây. Bây giờ Long tộc Long Đảo đối với chúng ta nhìn thì như thế nhưng mà cũng không có tự tại như vậy.

Nói xong, Ngao Tuế liền cáo từ.

Chờ Ngao Tuế đi rồi, Tần Thọ ngồi ở đó, ôm cánh tay thầm nói:

-Ài, đảo loạn hết rồi, mẹ nó, ngay cả nhị thế tổ cũng bắt đầu yêu quốc yêu dân rồi.

Nhện Núi cười nói:

-Thỏ gia, theo ta thấy, ngài cũng đi theo tạo phản được rồi. Thực lực của yêu tộc Thiên Đình có thể là ngài không rõ ràng. Nhưng mà ta phải nói cho ngài biết, một khi yêu tộc Thiên Đình khôi phục thời kỳ toàn thịnh, thì Thiên Đình bây giờ căn bản là đánh không lại! Bây giờ Tứ Ngự thực ra cũng chỉ có hai người. Nhưng mà có một vài người không ở trong Tứ Ngự lại có chút bản lĩnh.

Huống chi, tạo phải cũng không chỉ có một nhà là yêu tộc Thiên Đình chúng ta. Phía sau giúp sức còn có mấy cái. Lần này, nhân tộc Thiên Đình cho dù không muốn đi ra cũng sẽ phải đi ra.

Kim Thiền cũng nói:

-Đúng vậy, thỏ gia, huống chi quốc sư đối với ngài cũng không tệ lắm. Ngài qua đây, đãi ngộ nhất định sẽ tốt hơn bây giờ. Cái Nhật Dạ Du Thần này, không phải chỉ là một tuần tra viên thôi sao?

Quỷ Xa nói:

-Thỏ gia, nếu như ngài đến yêu tộc Thiên Đình, khỏi cần phải nói, địa vị của ngài tuyệt đối siêu nhiên.

Phi Đản cười ha ha nói:

-Thỏ gia, ta cũng cho là như vậy.

Tần Thọ trợn mắt nhìn bốn người bọn họ một cái nói:

-Vậy nếu ta theo yêu tộc Thiên Đình, những bằng hữu kia của ta xử lý thế nào? Dù sao đi chăng nữa thì bọn họ cũng là thiên thần chính quy của Thiên Đình, quay đầu hướng lên, ta nói một câu thả bọn họ, tha cho bọn họ một mạng, có thể chắc chắn không?

Bốn người nghe vậy, nhao nhao lắc đầu nói:

-Vừa nói rồi, không phải là một nhà tạo phản. Nếu như thật sự đánh nhau, ai dám nương tay, nương tay đấy là chẳng khác nào chịu chết.

Tần Thọ thả lỏng nói:

-Vậy thì không phải đúng ròi sao…

Phi Đản đi lên nói:

-Thỏ gia, ngài thật sự không muốn sống chết cùng chúng ta như vậy à?

Tần Thọ cũng là mặt đầy bất đắc dĩ nói:

-Nói thật, quốc sư của các ngươi, ta cảm giác cũng được. Quan trọng là, nơi này có một vài người quen, nếu thật sự đánh nhau, ta xuống tay được sao. Cho nên… được rồi, không nói nữa. Đúng rồi, nếu thật sự đánh nhau, bốn người các ngươi giúp bên nào?

Bốn người dường như là đồng thời nói:

-Đương nhiên là yêu tộc Thiên Đình!

Tần Thọ cau mày nói:

-Bọn họ đều muốn giết các ngươi, các ngươi còn giúp bọn họ?

Bốn người dường như là không hề nghĩ ngợi mà nói:

-Sống là người của Thiên Đình, chết là quỷ của Thiên Đình, chúng ta vốn chính là người chết, lại chết một lần nữa thì có làm sao?

Tần Thọ xem như đã hiểu, bốn người này, lúc nào cũng có thể phản bội…

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới một âm thanh:

-Con thỏ, Thánh tử cho mời!

Tần Thọ nghe xong, gãi gãi đầu chui ra ngoài:

-Chuyện gì vậy?

Đứng ở cửa ra vào chính là thị nữ của Triệu Vũ Hoàng.

Tiểu thị nữ nhìn cũng không thèm nhìn Tần Thọ, kiêu ngạo ngửa đầu, dùng lỗ mũi nhìn Tần Thọ nói:

-Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi, ở đâu ra lắm lời như thế chứ?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Được, vậy thì không nhiều lời nữa.

Tiểu thị nữ nghe xong, trong lòng cười lạnh nói: "Con thỏ ngốc, quả nhiên là kém cỏi, đối với ngươi như vậy mà còn cười ha ha…"

Nhưng mà một khắc sau tiểu thị nữ đã trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy con thỏ kia chui ra ngoài như thế nào thì lại chui trở về như thế…

-Con thỏ, ngươi làm cái gì vậy? - Tiểu thị nữ gấp.

Tần Thọ lười biếng nói:

-Đi ngủ, có vấn đề à?

Tiểu thị nữ sững sờ, cả giận nói:

-Thánh tử muốn gặp ngươi!

Tần Thọ nói:

-Đúng, hắn muốn gặp ta, nhưng mà ta không muốn gặp hắn? Có vấn đề sao?

Tiểu thị nữ giận dữ:

-Con thỏ, ngươi… ngươi… ngươi dám coi thường mệnh lệnh của Thánh tử? Đừng tưởng rằng Thánh tử đối tốt với ngươi thì ngươi có thể làm loạn?

Tần Thọ nghe đến đây, triệt đệ liệt tiểu thị nữ này vào hàng ngũ não tàn, phất phất tay với Nhện Núi nói:

-Ném ra.

Một khắc sau, Tần Thọ liền nghe thấy tiếng thét chói tai của tiểu thị nữ ở bên ngoài truyền đến:

-Thả ta ra, buông tay! Các ngươi là đồ nhà quê, mãng phu, thấp hèn, bại hoại… a!

Tiếng thét chói tai kéo dài kia rốt cuộc cũng đi xa, thế giới của Tần Thọ cũng được an tĩnh, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, ngủ.

Kết quả còn chưa có ngủ, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của Triệu Vũ Hoàng:

-Con thỏ, ngủ rồi à?

Tần Thọ không có lên tiếng.

Triệu Vũ Hoàng tiếp tục nói:

-Trước đó là thị nữ của ta không hiểu chuyện, đừng trách. Ta tìm ngươi chủ yếu là muốn thương lượng một chút chuyện tác chiến.

Tần Thọ nghe đến đây, con mắt lập tức mở ra, nhưng mà vẫn không nói gì.

Triệu Vũ Hoàng tiếp tục nói:

-Căn cứ vào tin tức đáng tin, có thể là Thiên Đình sẽ mở Thiên Môn vào ngày gần nhất.

Tần Thọ xoay người như cái bánh xe xuống giường, đi ra khỏi lều vải, tay túm lấy cổ áo Triệu Vũ Hoàng nói:

-Thật?

Triệu Vũ Hoàng gật đầu nói:

-Đương nhiên là thật, ta cũng đâu cần phải lừa ngươi? Ngươi nhìn xung quanh một chút đi, hẳn là có thể nhìn ra một chút mánh khóe đúng không?

Tần Thọ nhìn xung quanh một chút, quả nhiên, hoàn cảnh vốn dĩ lỏng lẻo bỗng nhiên trở nên khua chiêng gõ trống, bầu không khí đã mang theo vài phần kiềm chế, sâu trong ánh mắt của mỗi người đều lóe ra một ý sát phạt, hiển nhiên, đây là thực sự sắp đánh trận rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận