Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 634: Giết con thỏ? (2)




Chương 634: Giết con thỏ? (2)





Lam Sa nhìn cũng không nhìn Hàn Nguyệt, mặc cho một đao của Hàn Nguyệt bổ tới, lại là đấu pháp lấy mạng đổi mạng!

Tần Thọ nhìn thấy, thầm nói: “Thù phải bao lớn, mới đến mức đó chứ?

Lam Sa lại cười…

Nhìn trong mắt Lam Sa có ý cười, trong lòng Tần Thọ và Hàn Nguyệt cùng nhớ tới danh xưng của Lam Sa, Thủy Kính Câu Hồn! Cái danh này và cách hắn vừa đánh lén… Lẽ nào, đó là giả?

Quả nhiên, một khắc sau liền thấy chân thân của Lam Sa xuất hiện ở trước mặt Tần Thọ, móc đã dùng sức móc lên cằm Tần Thọ, lại dùng thêm chút sức, phảng phất như là có thể câu lấy cằm Tần Thọ, thẳng lên đến đầu.

Nhưng mà, Lam Sa cũng không nhìn thấy thần sắc hoảng sợ của con thỏ, mà con thỏ lại nhàn nhạt cười nói:

-Muốn giết ta, hỏi qua lão đầu nhà các ngươi chưa?

Lam Sa sững sờ, hoàn toàn không hiểu rõ ý Tần Thọ, có điều thân là Tu La, lúc giết người cũng sẽ không để ý đối phương có ý gì, cho nên dùng sức, câu!...

Đúng lúc này, một ngón tay chậm rãi duỗi tới!

Nhưng điều quỷ dị chính là, rõ ràng cái ngón tay kia tới rất chậm, mọi người đều nhìn rõ ràng nhưng nó lại dừng trước lưỡi câu nhanh như chớp, đồng thời chỉ cần nhẹ nhàng bắn xuống, cái câu kia sẽ trực tiếp bị bắn ra ngoài!

-Ai?!

Lam Sa kinh sợ, nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên xoay người sang chỗ khác!

Giờ khắc này Lam Sa chẳng những không có bị vũ lực cường đại của địch nhân dù dọa, mà ngược lại bạo phát khí thế như là mãnh hổ hạ sơn, hét lớn một tiếng, quay người, nhìn chằm chằm, đưa tay liền muốn công kích!

Nhưng mà, một khắc sau, tròng mắt Lam Sa trừng lớn ba vòng!

Bàn tay giơ cao dùng sức nhấn xuống một cái, hắn thuận thế quỳ trên mặt đất!

Phù phù một tiếng, sửng sốt liền quỳ ở trên mặt đất Minh Hà, sau đó liền cúi xuống, sau đó tức giận cũng biến thành lời nói:

-Lam Sa bái kiến Minh Hà giáo chủ!

Người tới chính là Minh Hà giáo chủ!

Trên thực tế, tốc độ đuổi theo của Minh Hà so với Tần Thọ chậm hơn một chút, lúc Lam Sa vừa xuất thủ, hắn đã đuổi tới kịp.

Chỉ có điều Minh Hà giận hành vi trước đó của Tần Thọ, cố ý thả La Sa hù dọa con thỏ này một chút. Kết quả khiến hắn vô cùng buồn bực là, con thỏ này vậy mà ăn chắc hắn sẽ ra tay, ngay cả đánh trả cũng không đánh trả!

Vừa rồi cái câu kia của Lam Sa không có dọa đến Tần Thọ, ngược lại khiến cho Minh Hà giật nảy mình!

Minh Hà không muốn dính nhân quả trên người Tần Thọ, cũng như thế, tỷ tỷ kia của Tần Thọ, hắn càng không muốn đắc tội!

Nhân quả trên người Tần Thọ sẽ không lập tức biến ra làm gì hắn cả, nhưng mà nếu như sau khi vị tỷ tỷ kia của Tần Thọ xuất quan biết hắn khi dễ Tần Thọ, dựa vào tính tình của nữ nhân này từ trước đến giờ, đoán chừng nàng sẽ lật ngược cái Minh Hà này lên mất.

Cho nên, Minh Hà hù dọa Tần Thọ một cái thì được, nhưng là hù dọa rách da chảy máu thì lại không được.

-Cút!

Minh Hà giáo chủ tức giận phất ống tay áo, cũng không biết là đang mắng Lam Sa không có hù dọa được Tần Thọ, hay là trách tội hắn loạn xuất thủ gây phiền toái.

Lam Sa chỉ coi là Minh Hà giáo chủ trách cứ hắn trêu chọc Tần Thọ, liền rụt cổ, nhanh chân liền muốn chạy…

-Khoan đã!

Tần Thọ bỗng nhiên kêu lên.

Bước chân Lam Sa lập tức dừng lại.

Minh Hà giáo chủ thấy vậy nói:

-Con thỏ, ngươi còn muốn làm gì?

Tần Thọ nói như đương nhiên:

-Không có gì, hắn vừa rồi muốn ta quỳ xuống đập ba ngàn sáu trăm cái dập đầu, ta cảm thấy ý nghĩ của hắn không tệ. Có điều ta vẫn chưa thử qua, muốn hắn làm mẫu cho ta một chút, lão đầu, ngươi sẽ không không đồng ý đó chứ?

Minh Hà giáo chủ nghe vậy, liếc qua Lam Sa, Lam Sa tội nghiệp nhìn Minh Hà giáo chủ, sau đó cứng cổ lên nói với Tần Thọ:

-Giết người cũng chỉ là đầu chạm đất, con thỏ, ngươi muốn giết cứ giết, muốn sỉ nhục ta? Không có cửa đâu!

Tần Thọ buông buông tay nói:

-Ta đây nghe không hiểu, ngươi muốn ta quỳ xuống ta phải quỳ xuống, muốn ta dập đầu ta phải dập đầu, người cảm thấy đây là chuyện vô cùng bình thường. Ta muốn ngươi làm như thế, ngươi lại cảm thấy ta quá đáng? Ha… ta hôm nay cũng không tin cái lý này, ngươi quỳ hay không quỳ?

Lam Sa vô cũng kiên cường nói:

-Không quỳ! Không dập đầu!

Tần Thọ nhìn về phía Minh Hà giáo chủ, Minh Hà thì chỉ cúi đầu nhìn mũi chân, giống như là không biết hai người bọn họ đang làm gì.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Ngươi không quỳ thì không quỳ, không dập đầu thì không dập đầu! Hàn Nguyệt! Đi, vừa rồi chúng ta ở đâu đi ra, thì lại quay về đó! Mùi vị của khung cửa vừa rồi rất là không tệ, lần này ta muốn thử một chút xà nhà…

Nghe nói như thế, Minh Hà giáo chủ không tiếp tục bình tĩnh được nữa, nhanh chóng ngẩng đầu lên nói:

-Đợi đã!

Tần Thọ quay đầu nói:

-Sao hả?

Lam Sa cũng nhìn về phía Minh Hà giáo chủ, Minh Hà giáo chủ trừng Lam Sa một cái nói:

-Nhìn cái gì? Quỳ xuống, dập đầu!

Lam Sa tròn mắt, trong ấn tượng của hắn Minh Hà giáo chủ có dáng vẻ trang nghiêm, uy nghiêm túc mục, bên trong mang theo một cỗ sát khí bá đạo, kết quả thế mà hắn lại thỏa hiệp với một con thỏ phế vật! Trong lúc nhất thời khó mà tiếp nhận được, thậm chí còn hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không…

Tần Thọ cũng không nói chuyện, quay người muốn đi.

Minh Hà giáo chủ nhấc chân liền là một cước, trực tiếp đá cho Lam Sa một cái quỳ trên mặt đất, nói:

-Quỳ xuống, dập đầu, ba ngàn sáu trăm cái, một cái cũng không thể thiếu!

Sau khi Minh Hà giáo chủ nghiêm khắc răn dạy Lam Sa, liền phất tay áo đi tới trước mặt con thỏ.

Giờ khắc này, Minh Hà giáo chủ đưa lưng về phía Lam Sa, sau khi xác định Lam Sa không nhìn thấy, vẻ mặt nghiêm nghị của lão đầu kia lập tức trở thành một nụ cười dịu dàng, cười hi hi nói:

-Con thỏ, có được không?

Tần Thọ nhìn Minh Hà giáo chủ trước mắt, đang muốn nói gì đó…

Lại nghe truyền âm của Minh Hà giáo chủ nói:

-Con thỏ, cho ta chút mặt mũi đi, nhiều người ở đây như vậy.

Tần Thọ rất muốn nói, không nể mặt ngươi. Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, dường như Minh Hà đối với hắn cũng xem là khá tốt.

Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thế là Tần Thọ khom mình hành lễ cất cao giọng nói:

-Đa tạ giáo chủ chủ trì công đạo! Giáo chủ công chính, giáo chủ uy vỹ, giáo chủ thiên thu vạn đại, giáo chủ nhất thống giang hồ, giáo chủ…

-Được rồi, được rồi… Lời này của người nghe quá dối lòng rồi, đừng nói nữa.

Minh Hà giáo chủ phất tay, để cái con thỏ này ngậm miệng, cái này thổi phồng đến mức mặt hắn cũng đỏ lên rồi.

Tần Thọ cười hê hê nói:

-Giáo chủ đại nhân, ngươi xem bằng hữu của ta cả một đời đều muốn đi vào cái tháp gì đó của ngươi, ngươi xem có thể tạo một chút thuận lợi không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận