Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 485: Tiện tay đánh hết




Chương 485: Tiện tay đánh hết





Tôn Ngộ Không gầm lên:

-Tôn!

Khí thế như dải cầu vồng khiến trời long đất lở!

Tôn Ngộ Không bước thêm một bước, tu sĩ Luyện Thần Phản Hư kêu thét lên, hộc ra máu tươi...

Tất cả mọi tu sĩ và tiên nhân giữa trời bị tiếng kêu thu hút, đám người Diêu gia nhìn thấy gia nhân nhà mình bị ép hộc máu thì tức thì hầm hầm giận dữ!

Ai nấy rống lên căm phẫn, khởi động khí thế dồn ép tới!

Khí thế của ba trăm tu sĩ Luyện Thần Phản Hư, Luyện Hư Hợp Đạo kết hợp lại, như một con sóng thần ép xuống Tôn Ngộ Không!

Chứng kiến cảnh tượng ấy, đám đông kinh hãi thối lui, nhường lại chiến trường!

-Không ngờ con khỉ này có bản lĩnh thật sự!

-Bản lĩnh lớn đến mấy thì thế nào? Các cao thủ của Diêu gia ra tay rồi! Riêng tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo đạt đến Đại Viên Mãn đã có ba mươi người! Lại cộng thêm hơn hai trăm tu sĩ Luyện Thành Phản Hư, trừ phi là tiên nhân, bằng không phen này con khỉ cũng phải hủy hết căn cơ!

Tiếc thay cho một thân tu vi của con khỉ này.

-Ai bảo hắn chọc nhầm người cơ chứ?

-Nói năng ngông cuồng, chịu họa này là đáng, chết không hối tiếc.

Đám đông gật gù tán thành với quan điểm này.

Thế nhưng điều khiến tất cả phải kinh ngạc là Tôn Ngộ Không hoàn toàn chẳng bận tâm đến những kẻ này, lại giống như bị chúng chọc giận, hoặc giả con thỏ chết tiệt kia đang thẽ thọt gì đó bên tai con khỉ. Tóm lại, sau khi con thỏ kia thì thầm mấy câu thì Tôn Ngộ Không gầm lên:

-Ngộ!

Bước lên một bước, một âm thanh rền vang, khí thế vốn được hắn áp chế bỗng chốc bùng nổ!

Cơn bão dồn nén trong một thời gian dài cuối cùng đã bùng phát, tất cả mọi người như nhìn thấy biển khơi cuồn cuộn trước mắt, mây đen vần vũ, gió táp dữ dội, sóng cao ngút trời!

Con sóng lớn từ khí thế của đám tu sĩ Diêu gia kết hợp lại đâm vào giữa đại dương khí thế của Tôn Ngộ Không hệt như muối bỏ biển! Sóng lớn trong phong ba bão táp ập đến, khí thế của đám tu sĩ bị nghiền nát rồi biến tan như bọt biển!

-Thôi chết! Chạy mau!

Không biết là ai hô lên thất thanh rồi co giò bỏ chạy!

Ngay sau đó, người xung quanh sực tỉnh ra cũng chạy theo!

Nhưng người chạy sao có thể thoát được khí thế đang bành trướng? Biển lan ra, sóng dâng trào, sóng thần ập đến rồi đất trời như đảo lộn, cuốn hết tất cả những người đến hóng chuyện vào trong!

Con khỉ này nổi điên thật rồi, hắn đã không còn bận tâm gì nữa, không nói lý, cũng chẳng buồn xem vở kịch đánh từ già đến trẻ, đánh từ một người đến một đám, hắn không cần biết ngươi là ai, cứ cuốn hết vào rồi đánh cho một gậy là xong!

Trên thực tế, lời mà thỏ vừa nói với Tôn Ngộ Không là:

-Gom cả đám này lại ngươi có đánh bại được không?

Tôn Ngộ Không đáp rằng:

-So với Thiên Đình thì chỉ là bọn binh tôm tướng cá!

Tần Thọ nói:

-Thế thì xử hết đi!

Và thế là Tôn Ngộ Không xử sạch sẽ...

Một chữ Ngộ cuốn hết mọi người xung quanh vào, chốc lát đã kích động đến năm vị tiên nhân của Diêu gia trên trời.

Thế nhưng không đợi họ kịp làm gì đã thấy con khỉ kia ngẩng đầu, thốt ra một chữ cuối cùng:

-Không!

Tiếng vang như chuông, một lần nữa khí thế nảy sinh biến hóa, biển khơi đảo lộn, ngang ngược không gì bằng, vô cớ cuốn trọn cả năm vị tiên nhân còn chưa bày tỏ thái độ vào trong!

Sau đấy năm người mới phát hiện ra sự việc này bất thường, ai nấy đều muốn làm gì đó nhưng cũng như những người tội nghiệp rơi vào biển khơi kia, bị từng con sóng lớn xô ngược trở vào biển, bất kể lời gì ra đến miệng đều biến thành:

-Ục ục ục, á á...

Thoáng chốc, những người hóng chuyện đằng xa cũng bị dọa cho mặt mày xanh lét, chạy như điên về phía xa hơn.

Tiếp đó thì nghe thấy đằng sau lưng vang lên một âm thanh cực lớn, ngoảnh đầu nhìn lại, đích thị con khỉ kia đang từng bước lên trời, mỗi bước chân giẫm vào không trung nghe như tiếng trống.

Một tiếng nổ đùng!

Trời đất cuốn lại như bánh chẻo, mười mấy hai mươi tu sĩ hộc máu rơi xuống, đập vào đám đông phía dưới khóc cha khóc mẹ...

Lúc này, Tôn Ngộ Không đi ngày càng nhanh, số tu sĩ rơi xuống cũng ngày càng nhiều, cuối cùng rơi xuống đến cả trăm cả ngàn.

Khoảng trời vốn chi chít các tu sĩ cùng những pháp bảo, những đám tường vân mà họ ngồi lên, nhưng chỉ sau mười mấy nhịp thở, bầu trời bao quanh con khỉ đã sạch sẽ không một bóng ruồi!

Nhìn cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều kính nể...

Có lão giả run lẩy bẩy nói:

-Địa Tiên... chắc chắn là Địa Tiên!

-Diêu Gia cũng có Địa Tiên, con khỉ này không khỏi quá hống hách rồi!

-Con khỉ này thực sự lợi hại, nhưng làm vậy há chẳng phải đã đắc tội với tất cả mọi người có mặt tại đây sao? Ai mà chẳng có một sư phụ? Đám người này trở về gọi người đến thì hắn liền thê thảm.

-Nhìn kìa, hình như Diêu Bá Phù có động tĩnh! - Ai đó hô lên.

Nghe thấy thế, tất cả đồng loạt quay ra xem, chỉ thấy bóng người cao lớn giữa không trung kia chậm rãi ngoảnh đầu lại.

Ai nấy đều bất giác nín thở.

-Một trận đại chiến sắp nổ ra rồi đây!

-Chưa chắc! Đại công tử là vô địch ở cảnh giới Địa Tiên, sợ là con khỉ này không đỡ nổi quá ba chiêu!

-Ba chiêu? Theo ta thấy thì không đỡ nổi một chiêu đâu.

Bất kể bọn họ có nói gì, có cố gắng chê bai Tôn Ngộ Không ra sao, có gắng sức làm ra vẻ như vô sự đến thế nào, nhưng hàm răng nghiến chặt, bàn tay nắm siết kia đã cho thấy rõ lời nói không nhất quán cùng nỗi hoang mang trong lòng bọn họ.

-Con khỉ, dừng bước!

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Tôn Ngộ Không, sa sầm mặt nói giọng nghiêm nghị!

-Là Diêu Hồng Đào! Hộ pháp của Diêu gia! Nghe nói hắn là Địa Tiên tầng tám, hiện là cánh tay đắc lực của Diêu Bá Phù dưới trướng Diêu gia!

-Hắn đã ra tay, xem ra con khỉ không có cơ hội chạm tới Diêu Bá Phù rồi, đáng tiếc thay, ta còn muốn xem phong thái của Diêu Bá Phù khi ra tay.

-Chớ vội, Câu Vân đến ắt có cái để xem.

-Chỉ sợ Câu Vân còn không qua nổi cửa ải của Diêu Hồng Đào thôi.

...

Diêu Hồng Đào chặn đường Tôn Ngộ Không, ánh mắt kiên định, sừng sững như ngọn núi!

Thế nhưng con khỉ như thể không hề trông thấy hắn ta, vung tay đập vào mặt Diêu Hồng Đào như đập một con ruồi, sau đó dùng sức đẩy ra!

Chớp mắt, Diêu Hồng Đào đã bị ấn xuống mặt đất, rơi đánh uỳnh như một ngôi sao băng, tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất.

Hồi lâu chưa thấy bò dậy...

Chứng kiến cảnh tượng đó, những người khi nãy vừa mới tâng bốc Diêu Hồng Đào bỗng im bặt! Không dám hé răng nói năng thêm.

-Trời ơi, chắc chắn là ta đang nằm mơ! Đó là Diêu Hồng Đào cấp Địa Tiên tầng tám đấy! Thế mà bị con khỉ kia tát cho ngất xỉu! Đây... đây... thôi ta về nhà đi ngủ cho rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận