Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 541: Bị đội nón xanh rồi



Chương 541: Bị đội nón xanh rồi





-Con thỏ, ngươi kéo ta làm cái gì? - Khôi Tam hỏi.

Tần Thọ nhất thời không biết phải nói gì, quát:

-Đám hàng kia rất mạnh, không đánh nữa, đi trước đã!

Khôi Tam sửng sốt, liếc về phía Lam Tam hung hãn, giờ phút này, toàn bộ lông trên người Lam Tam đều xòe ra, cả người giống như một con nhím! Còn có một con dao găm đang bay qua bay lại quanh cơ thể ả.

Lại nhìn Đại Đỉnh chân nhân, hắn đang đứng bên cái đỉnh lớn của mình, đôi mắt chán ghét trừng lên, cầm mãi chiếc thìa nhìn chằm chằm vào nước canh trong nồi, đắn đo rất lâu mà cũng không uống nổi một ngụm, cuối cùng phẫn nộ nhìn về phía Tần Thọ, ánh mắt không đội trời chung.

Mặc dù Khôi Tam rất ngốc, nhưng hắn cũng biết nặng nhẹ, thấy hai kẻ này đều không dễ chọc vào, thế nên đột nhiên xoay người, ôm Tần Thọ chạy!

Đã nói trước đó, thứ mà Côn tộc không am hiểu nhất chính là chạy, vì thế Tần Thọ đau khổ nhận ra, hắn không dễ dàng gì mới tranh thủ được một chút thời gian với khoảng cách, tất cả đã bị tên ngốc Khôi Tam này làm cho lãng phí rồi!

Lam Tam đã đuổi tới sau mông, hắn thậm chí còn bắt đầu cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo khi cái dao găm kia cắm vào mông!

-Đồ ngốc, thả ta xuống, để ta ôm ngươi chạy, ngươi chạy không thoát bọn họ đâu! - Tần Thọ nói lớn.

Khôi Tam vừa nghe thấy đáp một tiếng "được!" Sau đó lập tức ném Tần Thọ xuống!

Tiếp sau đó Tần Thọ lại đau khổ nhận ra, hắn bị ném về phía Lam Tam!

Tần Thọ thậm chí còn nhìn thấy Lam Tam đắc ý mà gớm ghiếc cười lớn, từ trong mắt Lam Tam hắn dường như có thể nhìn thấy món thịt thỏ kho tàu!

Tần Thọ mắng một câu:

-Cái tên ngốc chết tiệt này!

Lam Tam cười càng thêm vui vẻ, nắm lấy cây dao găm đâm thẳng về phía đầu con thỏ!

Tần Thọ lấy một cục gạch ra trước mặt để chống đỡ!

Đoàng!

Tia lửa bắn ra tứ phía, cục gạch đó đúng là không làm Tần Thọ thất vọng, ngăn chặn được một đòn.

Sau đó không đợi Tần Thọ nói gì đã nghe thấy cục gạch gào khóc:

-Ngươi cái lão bà bà này! Ngươi dám đánh ta? Con thỏ! Ngươi buông tay, ta sợ người đàn bà này lắm!

Lời này vừa phát ra, Tần Thọ vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng tóc của Lam Tam đã bắt đầu dựng thẳng lên, cả người giống như một quả cầu gai siêu cấp, rõ ràng đã bị những lời này làm cho tức giận không hề nhẹ.

Con thỏ lập tức đưa ra kết luận, bất luận ở thế giới nào, nói nữ nhân già đều là hành vi tìm chết.

Quả nhiên, tiếp sau đó Lam Tam nổi điên, đao trong tay như có điện lại huyền huyền ảo ảo, nhát nhát chí mạng, bổ vào mặt gạch.

Lúc đầu Tần Thọ còn quơ quơ cục gạch đánh trả, sau đó hắn nhận ra, với công phu mà hắn rèn luyện hằng ngày, cơ bản không thể đấu lại sự công kích dày đặc của Lam Tam, mà lưỡi đao của Lam Tam tuy là dữ tợn nhưng lại giống như chẳng có chút quan hệ nào với hắn, tất cả đều hướng về phía cục gạch, gạch da dày thịt béo, không sợ bị đánh, càng đáng chết là cái miệng của nó rất là độc...

-Ôi chao, lão bà bà ngươi vẫn chưa ăn cơm sao? Hay là người già rồi không còn sức chống đỡ? Ngươi có đang dùng sức hay không đấy!

-Người ta nói nữ nhân ba mươi hung dữ giống hổ, ngươi thì ngược lại, chắc là không phải. Ta đoán, ngươi là hơn trăm tuổi rồi?

-Ây, suýt nữa thì đánh vào mắt ta rồi, ấy ấy... ngươi sờ mông ta làm gì? Đáng ghét!

-Hu hu hu... Con thỏ, ả đánh vào tiểu đệ đệ của ta!

Tần Thọ tức giận trừng mắt nhìn:

-Ngươi còn có tiểu đệ đệ?

Thân dưới cục gạch gồ lên một khối nhỏ, sau đó nói:

-Ngươi xem!

Đoàng!

Một đạo hàn quang bổ lên phần vừa nhô ra đó!

Nhìn thấy cảnh này, Tần Thọ vô thức kẹp chặt đũng quần, lần đầu tiên ánh mắt nhìn Lam Tam lộ vẻ sợ hãi.

Thế nhưng cục gạch lại không biết sợ là gì, tiếp tục ầm ĩ:

-Lão bà bà kia, cây thiết cương này của ta cũng được đấy chứ? Cứng hơn cây đao của ngươi nhiều, ha ha...

Tần Thọ nhất thời câm nín, hắn bắt đầu hiểu được thế nào là có mới nới cũ, tất cả đều là trò đùa, ai lại không biết xấu hổ mà mang chuyện này ra nói trước đám đông? Quá là mất mặt!

Cục gạch tiếp tục ầm ĩ:

-Ta không chỉ có tiểu đệ đệ, còn có mi mi, ha ha ha... lão bà bà ngươi xem, to hơn so với của ngươi đúng không?

Hàn quang lóe lên!

Hai khối nhỏ vừa lồi lên của cục gạch bị chém thành thành làm hai mảnh song song, văng ra rất nhiều tia lửa.

Mặc dù cục gạch đánh không lại Lam Tam, nhưng cái miệng lại nói không thôi, không ngừng gào lên:

-Ngươi cái người đàn bà ngực phẳng này thật là hung ác, ngươi dám chém mi mi của ta? Ngươi là hận không bằng ta mà hâm mộ đố kỵ, sự đố kỵ khiến ngươi thay đổi hoàn toàn, khiến bộ dạng ngươi vặn vẹo, không còn là người!

Đoàng!

Một đao bổ vào miệng của cục gạch.

Cục gạch vốn dĩ không thèm để tâm, liếc mắt xuống bộ ngực của Lam Tam, đáng tiếc là có nhiều gai nhọn lại dày đặc, không nhìn được gì cả, nhưng hắn vẫn gào lên:

-Khó trách sao ngươi phải mặc đồ dày như vậy, do ngực của ngươi quá phẳng nên ngại người khác nhìn thấy sao?

Lam Tam bị chèn ép đến nghẹn họng cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ, tức tối quát:

-Nói bậy!

Cục gạch nói:

-Ngươi không dám thừa nhận? Có bản lĩnh thì so với ta này! Xem của ta to hơn hay của ngươi lớn hơn!

Hai khối nhỏ trên người cục gạch lại nhô cao hơn một chút.

Hai mắt Lam Tam tái lại, không nói là nhát đao trí mạng, mà trên lưỡi đao bắt đầu xuất hiện thứ năng lượng quỷ dị khó lường màu xanh, từng tia từng tia bay tới, đó rõ ràng là kịch độc!

Thế nhưng cục gạch chính là cục gạch, không sợ kịch độc, kể cả có bị chém thì hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng, kêu lên:

-Con thỏ! Con thỏ! Cứu mạng, ta bị ả cho đội nón xanh rồi!

Con thỏ vừa tùy tiện khua cục gạch vừa chạy trốn, nghe nói như thế thì suýt nữa rơi từ trên trời xuống đất, tức giận nói:

-Con mẹ nó ngươi ngậm miệng lại!

Vừa mới dứt lời, cục gạch liếc nhìn Tần Thọ, cùng lúc đó ánh mắt Lam Tam cũng nhìn hắn tương đối khen ngợi.

Tần Thọ không còn gì để nói, đầu óc trở nên mơ hồ, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, chiến đấu với bên nào thì chính là bên nào đó chứ? Mẹ nó thật là loạn!"

Sau khi Đại Đỉnh chân nhân đi tới cũng không có ra tay, mà đứng ở trên chiếc đỉnh lớn, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn chân lò dưới lòng bàn chân, nhiều lần muốn làm gì đó nhưng mà khẽ vươn tay rồi lại từ bỏ, trong mắt đều là vẻ ghét bỏ.

Công Tôn Lục La thấy Lam Tam ra tay, nàng hiển nhiên sẽ không ra tay nữa.

Lấy lớn hiếp nhỏ đã hơi quá đáng rồi, nếu như lại có một nhóm nữa đánh nhau, nếu sau này bị truyền ra ngoài ít nhiều gì cũng hơi mất mặt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận