Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 432: Bi kịch của La Tuyên



Chương 432: Bi kịch của La Tuyên





Các vị thần thấy Lý Tịnh bị đánh thì bỏ chạy.

Còn ai dám đi lên?

Kết quả là, con thỏ không bị cản trở, chạy một mạch, thuận lợi lao ra khỏi thiên cung, tiến vào Thiên Dung Thành!

Cuối cùng khi đến cổng Thiên Dung Thành lại nghe thấy một tiếng hét lớn:

-Con thỏ, dừng lại! Bản thần ở đây!

Cùng lúc đó, có tiếng quạ kêu vang trời, giọng nói vô cùng hỗn loạn, hiển nhiên là rất nhiều!

Từ xa Tần Thọ nhìn thấy một người đang phi nước đại trên con ngựa ám khói đen, đỉnh đầu có mây đen che khuất mặt trời! Nhìn kỹ lại, ở đâu là đám mây đen, đó là đám quạ như làn khói đen trên bầu trời!

Tần Thọ không khỏi chửi rủa:

-Mẹ nó! Làm sao hắn vượt qua lễ mừng năm mới? Cảnh sát giao thông, phòng bảo vệ môi trường không quan tâm sao?

Miệng mắng, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên Tần Thọ biết người này cũng không dễ chọc, nên chạy trước đi thì hơn!

Nhưng chạy bằng chân có thể chạy nhanh hơn cưỡi ngựa?

Người nọ chặn Tần Thọ, hắn ta nhíu chặt mày nói:

-Con thỏ, Câu Trần đại đế có lệnh, ngươi tự mình đi tù hay là muốn ta bắt đây?

Sau đó Tần Thọ mới nhìn rõ tướng mạo của người này, vừa liếc mắt nhìn, Tần Thọ suýt chút nữa chửi rủa:

-Ngươi là người nhà của Tang Ái gia tộc sao? Râu tóc đều đỏ cả.

Nhưng hãy nhìn lại khuôn mặt của hắn ta, khuôn mặt hắn ta đỏ như hạt dẻ, giống như Quan Nhị gia!

Nhưng người này có ba mắt!

Tần Thọ thầm kêu lên: “Thân thích của Nhị Lang Thần kết hôn với thân thích Quan Nhị gia, sinh ra thứ như vậy?”

Người này mặc một chiếc áo choàng lớn màu đỏ, trên áo choàng có hỏa vân cuồn cuộn, ngồi trên một đoàn ngựa giống như rồng đỏ, bốn vó đốt lửa, khói đen tứ phía! Hai thanh kiếm dài đeo trên thắt lưng, gương mặt ngạo khí.

Đúng lúc này, giọng nói của Lý Tịnh truyền đến:

-Cẩn thận! Đây là Hỏa Đức tinh quân, La Tuyên! Người này là người gác cửa của Hỏa Long Đảo Diễm Trung Tiên! Thực lực rất mạnh, trên người có Phi Yên Kiếm, Vạn Lý Khởi Vân Yên, Vạn Nha Hồ, Ngũ Long Luân, Chiếu Thiên Ấn.

Khi Tần Thọ nghe những gì Lý Tịnh nói, hắn chợt nhớ đến một câu chuyện về La Tuyên trong Phong thần diễn nghĩa.

Dường như hắn ta chỉ đem theo một thuộc hạ đánh cùng nhóm người Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử, Khương Tử Nha. Khương Tử Nha dựa vào số người mới chiếm chút tiện nghi. Kết quả buổi tối, La Tuyên đưa thuộc hạ Lưu Hoàn dùng Vạn Lý Khởi Vân Tên đốt Tây Kỳ Thành!

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ...

Tần Thọ truyền âm cho Lý Tịnh hét lên:

“Ngươi hô cái rắm gì, năm đó không phải ngươi bắt hắn đưa cho Tây Kỳ Thành để lấy công trạng sao? Ngươi nhanh chóng ra tay đi!”

Lý Tịnh nghe vậy, mặt già đỏ bừng, ho khan một tiếng:

-Hắn và ta đều là người của Thiên Đình. Hắn là làm theo mệnh lệnh. Nếu ta ra tay không phải là phản bội sao? Con thỏ, ta có thể giúp ngươi chỉ chút này thôi, không có xuất thủ bắt ngươi đã là tốt lắm rồi.

Tuy rằng Tần Thọ hiểu được nguyên tắc này, nhưng là không cam tâm, La Tuyên là người tàn nhẫn, Tần Thọ tự hỏi chính mình, có tám phần không làm được, nếu không làm được, thì không chỉ hắn chết! Cả Hành Thái trên tay nữa!

Trong lòng đang lo lắng, Tần Thọ nghĩ nhanh, sau đó đột nhiên nhớ tới nhiều tình tiết trong Phong thần diễn nghĩa, liền từ bỏ không cầu cứu Lý Tịnh nữa.

Nếu hắn nhớ không lầm, thời điểm Lý Tịnh bắt được La Tuyên, tất cả bảo vật của La Tuyên đều bị công chúa Long Cát lấy đi, còn hắn còn bị thương, hắn ta ném ra một cái tháp đã bắt được La Tuyên.

Nó giống như việc trâu bò lao vào đám đông tung một bộ kỹ năng, bị đánh đến chỉ còn một vạch máu đang định chạy về nhà, giữa đường đụng phải một tiểu lâu la và một Q lấy đầu người.

Không phải La Tuyên kém Lý Tịnh, mà Lý Tịnh này quá biết nhặt đầu người!

Bây giờ cả hai đều là tài khoản cấp max, một bộ thần trang, Lý Tịnh đương nhiên không dám ra mặt thách đấu La Tuyên...

Nghĩ đến đây, Tần Thọ ngẩng đầu nhìn La Tuyên trước mặt hỏi:

-Táo Lớn, nếu ta không đầu hàng thì sao?

La Tuyên vừa nghe, đầu tiên thấy sửng sốt, quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện ở đây không có ngươi khác, mới hồi phục tinh thần lại, con thỏ này lại gọi mình là Táo Lớn à?

La Tuyên tức giận:

-Con thỏ kia, không biết suy xét!

Vừa nói, La Tuyên vừa lao về phía Tần Thọ!

Hành Thái trên cổ tay Tần Thọ lập tức mọc ra một nhánh giống như một sợi roi lớn trực tiếp đánh về phía La Tuyên!

La Tuyên thấy vậy cười ha ha nói:

-Hỏa Đức tinh quân ta đây chuyên khắc sinh linh hệ mộc, một cọng cỏ nhỏ bé mà cũng dám làm càn với ta?

Lúc đang nói chuyện toàn thân La Tuyên bốc cháy lên một ngọn lửa hừng hực, cành của Hành Thái quất vào trong hỏa diễm, nháy mắt liền khô héo, lá cũng bị đốt sạch!

Hành Thái nhanh chóng thu hồi nhánh cây lại, Tần Thọ thấy Hành Thái không thể che chở cho mình được, đánh không lại thì chỉ có thể chạy, nhưng hai cẳng chân của hắn sao chạy lại ngựa? Vừa nghĩ đến ngựa, Tần Thọ bỗng nhiên nhớ tới, hình như hắn cũng có ngựa...

Nhưng lúc này lấy xe Thiên Mã Vân Long ra có vẻ hơi muộn rồi...

Lúc Tần Thọ cho rằng mình chạy không thoát, sắp bị bắt, thì hét lớn một tiếng:

-La Tuyên, phía sau ngươi có người kìa!

La Tuyên chỉ cảm thấy một ngọn gió phía sau, bỗng nhiên xoay người, lại thấy một đống đen kịt ập tới trước mặt! Hắn ta cũng không thấy rõ bộ dáng thứ kia, chỉ thấy một màu đen!

La Tuyên tức giận, lấy song kiếm Phi Yên ra đỡ.

Đùng!

Thứ màu đen kia bị hắn ta ngăn lại!

La Tuyên thấy vậy cười to nói:

-Một tên cỏn con này mà cũng dám đánh lén ta? Hừ...

Bịch!

Một tiếng vang lên, La Tuyên chỉ cảm thấy đầu bị vật gì đập trúng, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, đầu óc không còn tỉnh táo.

Nhưng La Tuyên không cam lòng, cắn răng quay đầu lại nhìn, lại thấy một thứ to lớn xuất hiện ở trước mặt.

La Tuyên không thấy rõ, lung la lung lay, yếu ớt nói:

-Ai...

Bịch!

Ót của La Tuyên lại bị đập một cái, quay đầu nhìn lại, vẫn là thứ đen thùi lùi kia...

Bịch!

Ót La Tuyên lại bị đập phát nữa, hai mắt hoàn toàn tối sầm, không biết gì nữa.

-Đã sớm nói là có người sau lưng ngươi, còn quay đầu lại...

Một giọng nói đầy trào phúng vang lên.

La Tuyên ngã xuống, đám quạ trên trời cũng liền biến mất, Xích Yên Câu dưới háng cũng gào thét một tiếng, nhấc chân bỏ chạy, kết quả một cái nồi lớn rơi xuống, loảng xoảng một tiếng nhốt nó vào bên trong.

Tần Thọ nhìn kỹ, chỉ thấy hai người áo đen bịt mặt xuất hiện ở trước mặt.

Tần Thọ liếm môi nói:

-Đa tạ hai vị sư phụ tương trợ, ta chạy trước!

-Sao ngươi nhận ra chúng ta? - Một người trong đó hỏi.

Tần Thọ che mặt nói:

-Sư phụ, người đem theo cả Đức Tự Lâu, người cho là ta mù sao? Còn có Trù Thần sư phụ, lần trước người định dùng cái nồi này nấu Hạo Thiên Khuyển nhỉ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận