Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 498: Có thể làm tổ tông của ngươi (2)


Chương 498: Có thể làm tổ tông của ngươi (2)





Bây giờ lão già lừa đảo thậm chí chẳng còn hứng thú nhìn hắn nữa, mà lại liếc mắt nhìn Hoa Trọng Nghiêu, hắn luôn cảm thấy lão nhân này khá quen, nhưng không sao nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.

Hoa Trọng Nghiêu liếc mắt nhìn Tương Phi Trúc trong tay con thỏ, lắc đầu nói:

-Đồ giả.

-Không thể nào!

Tần Thọ vẫn còn chưa nói gì thì lão già lừa đảo đã nhảy dựng lên.

Tần Thọ cũng gật đầu theo rồi nói:

-Huynh đệ, chuyện này là không thể. Ngươi muốn nói đây là đồ ăn trộm, thì ta tin; ngươi muốn nói đây là đồ giả, ta không tin! Lão già này không có bản lĩnh gì khác, bản lĩnh lừa gạt người còn tàm tạm, xem như là một nửa tổ tông. Hắn lừa người không có gì lạ, mà bị thứ gì đó lừa gạt thì ta không tin.

Lão già lừa đảo nghe vậy, liếc ngang mặt Tần Thọ, hắn cũng không biết lời nói của con thỏ đáng chết này là đang khen ngợi hắn hay là đang chửi hắn.

Hoa Trọng Nghiêu cười ha ha nói:

-Ta nói đồ giả, chính là đồ giả. Huyết Trúc thật sự, hoàn toàn không có hình dáng như vậy.

Lão già lừa đảo không tin nói:

-Không phải như này, thì như nào?

Hoa Trọng Nghiêu mỉm cười nâng bình trà lên tự rót cho mình một cốc nước, lập tức lão già lừa đảo liền nhướn thẳng lông mày, ban nãy lúc hắn cầm bình trà, trong bình không hề có nước, sao bây giờ lại có rồi?

Tần Thọ cũng nhíu mày, rõ ràng là thứ hắn uống từ trong bình là nước, tại sao vào tay của lão nhân rót ra lại là trà?

Tần Thọ, lão già lừa đảo, Tôn Ngộ Không ba người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau, liền biết, lão nhân này không phải người bình thường!

Không phải người bình thường, vậy là người như thế nào?

Tu sĩ? Tiên nhân? Yêu ma quỷ quái?

Không cần biết là gì, dựa vào mắt nhìn của ba người lẽ ra phải nhìn ra rõ ràng mồn một mới đúng!

Hõa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không cũng không phải thứ bỏ đi!

Nhưng mà kể cả là Tôn Ngộ Không cũng không nhìn ra bất kỳ manh mối gì!

Lão già lừa đảo trước nay đều luôn có con mắt tinh tường biết nhìn người, lừa gạt khắp nơi cũng khẽ lắc đầu, tỏ vẻ nhìn không ra, nhìn không thấu.

Người mà cả ba người nhìn không thấu, vậy thì có hơi đáng sợ rồi!

Bỗng nhiên Tần Thọ vỗ vào trán một cái, mồ hôi lạnh từ trên đầu chảy xuống!

Hoa Trọng Nghiêu? Hoa Trọng Nghiêu?

Mẹ kiếp!

Đọc ngược lại không phải chính là Diêu Trọng Hoa sao? ! Mẹ nó, tên này chính là Thuấn Đế!

Lão già lừa đảo cũng tỉnh táo trở lại, tuy nhiên lão già lừa đảo này không hổ danh là kẻ lừa đảo đã bôn ba nhiều năm, đối mặt với Thuấn Đế, hắn vẫn ngồi yên ở đó không động đậy chút nào! Cũng không biết là sợ đến mức không dám động đậy nữa, hay là thật sự ổn.

Nhưng Tôn Ngộ Không, không sợ trời không sợ đất, còn dám đánh cả trời, nói gì đến một vị Đại Đế?

Hơn nữa thời gian sống trên đời của con khỉ còn ngắn, mặc dù nói là bốn trăm năm, nhưng mà bốn trăm năm này không phải là đều tu luyện ở trên núi, mà là bị đè bên dưới tảng đá, không thấy ánh mặt trời, cho nên nói về hiểu biết thì còn lâu mới bằng con thỏ.

Cái gọi là người không biết nên không sợ, vì thế con khỉ không có một chút phản ứng nào cả, nếu mà nói có, chính là có chút tò mò mà thôi.

Nhưng mà cả người con thỏ thì lại đổ mồ hôi lạnh, đặc biệt là nhớ đến những lời hắn nói với lão nhân lúc trước, hắn còn hét to muốn làm tổ tông người ta...

Tần Thọ lau lau mồ hôi trên trán, nhìn nhìn khuôn mặt Hoa Trọng Nghiêu cười mà như không cười kia, hắn biết lão nhân này không tức giận.

Tần Thọ vội ho một tiếng nói:

-Ờm, lão...

Tần Thọ lúng túng, đột nhiên hắn không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào.

Gọi lão huynh? Cái này không đúng, lúc trước hắn còn gọi người ta là huynh đệ rồi.

Gọi lão đệ? Đoán chừng khi ra khỏi cửa núi, chắc sẽ bị con cháu của Ngu Thị đánh chết.

Gọi lão tiền bối? Vậy không phải là đã tự chỉ ra, bản thân mình đã biết thân phận của đối phương rồi sao? Nhỡ đâu người ta đang chơi trò mèo vờn chuột, sau khi bị bại lộ thân phận thì tâm trạng liền không vui, tát cho hắn một cái tát, đoán chừng hắn phải chịu đựng cái tát này rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng con thỏ này vẫn phát huy tinh thần lưu manh, cổ cứng thẳng lại, nói trong lòng: "Mẹ nó muốn làm gì thì làm đi, thỏ gia ta sẽ gọi như này!"

Thế là Tần Thọ liền nói:

-Huynh đệ...

Lời này vừa nói ra, Tôn Ngộ Không đang nhét Kim Cô Bổng vào trong lỗ tai, suýt chút nữa thì dùng lực quá đà, đâm Kim Cô Bổng vào trong não...

Lão già lừa đảo thì lại ngã nhào một cái té xuống đất, hoang mang bò lên nói:

-Khụ khụ, ngươi vừa mới nói cái gì?

Nghe thấy lời này, Tần Thọ lại càng có chút muốn cảm ơn lão già lừa đảo này.

Lão già lừa đảo tai thính mắt tinh, chạy nhanh không ai sánh bằng, lão già này không thể nào không nghe rõ Tần Thọ vừa mới nói gì. Bây giờ cố tình giả ngu, làm ra vẻ giống như Tần Thọ đang nói chuyện với hắn, vậy mới là bảo vệ Tần Thọ.

Tuy nhiên tính nết xấu này của Tần Thọ, đã nghĩ thông suốt là đã nghĩ thông suốt, không ai kéo trở lại được.

Tần Thọ suy nghĩ rất rõ ràng, nếu câu đầu tiên mà đối phương không đánh chết hắn, vậy thì hắn sẽ tiếp tục gọi như vậy. Sau này ai khoe khoang ra vẻ với hắn, hắn sẽ trực tiếp nói huynh đệ ta là Thuấn Đế!

Sau này sẽ có chỗ dựa vững chắc rồi.

Nếu Thuấn Đế không đồng ý, thì hắn nhận sai là được.

Thuấn Đế không phải đức dục thiên hạ sao? Hắn không tin một người đại ân đại đức, sẽ gây khó dễ với một con thỏ như hắn.

Nghĩ đến đây, Tần Thọ lại không kìm được mà run lập cập, đức? Đại đức?

Tần Thọ vô thức nghĩ đến vị sư phụ cả ngày lấy Đức phục người kia, nếu như Thuấn Đế cũng là kiểu đức hạnh thiên hạ lấy đức thu phục người như này, Tần Thọ đột nhiên cảm thấy bản thân mình lúc nào cũng có thể bị đập chết...

Tuy nhiên Tần Thọ vẫn mạnh miệng nói:

-Ta nói chuyện với huynh đệ của ta, không nói với ngươi.

Sau đó Tần Thọ không cho lão già lừa đảo cơ hội phá đám, trực tiếp hỏi Hoa Trọng Nghiêu:

-Huynh đệ, ngươi nói cái này là giả, vậy đồ thật thì như nào?

Hoa Trọng Nghiêu vê vê chòm râu, cười nói:

-Các ngươi chờ một lát.

Nói xong, Hoa Trọng Nghiêu đi vào nhà gỗ.

Hắn vừa đi vào, lão già lừa đảo túm chặt ngực của Tần Thọ, kết quả là lông quá dày, không túm được.

Lão già lừa đảo không thể không tóm lấy tai của Tần Thọ, nói từng chữ một:

-Con thỏ đáng chết, ngươi có biết hắn ta là ai không?

Tần Thọ gật đầu.

Lão già lừa đảo tiếp tục nói:

-Ngươi biết, vẫn còn xưng hô bậy bạ? Ngươi gọi hắn là huynh đệ? Vậy không phải ngươi là tổ tông của Diêu Bá Phù rồi sao? Ngươi có tin ngươi bước ra khỏi cửa này, Diêu Bá Phù sẽ tìm ngươi liều mạng không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận