Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 411: Tên sát thủ này thật đáng sợ (2)


Chương 411: Tên sát thủ này thật đáng sợ (2)





Những ngọn núi này rất kỳ lạ, chúng không liên tục mà đứng đơn lẻ nối tiếp nhau, tương tự như thắng cảnh Quế Lâm.

Từng ngọn núi giống như những người lính canh, lại như những búp măng mọc lên từ mặt đất. Trên núi có tre và các thảm thực vật khác nhau, về cơ bản không có đường núi, cũng không có người chắc do địa hình hiểm trở nên không ai muốn sống ở đó.

Nhưng ở dưới chân núi và phía gần hồ, thỉnh thoảng lại thấy lác đác vài ngôi nhà, khói bếp bốc lên nghi ngút, thêm chút khói sương mờ ảo tô điểm cho cảnh sắc tuyệt đẹp nơi đây.

Tuy nhiên, điều thực sự khiến Tần Thọ thích thú chính là sơn mạch tẩu thế ở đây khác hẳn với những ngọn núi bên ngoài!

Tần Thọ đã từng xem những bức tranh phong cảnh của Quế Lâm, chúng đều rất tú lệ. Cảnh ở đây cũng đẹp, nhưng núi ở đây không phải loại núi mọc thẳng đứng.

Nó tựa như như một hình tam giác xoắn, giống như một người đang đứng khom người!

Điều kỳ lạ nhất là tất cả các ngọn núi ở đây đều ở trong tư thế này, chúng như đang khom lưng về một hướng!

Thoạt nhìn giống như những ngọn núi đang quỳ bái về một hướng!

Tần Thọ nhìn về hướng quần sơn quỵ bái, nhìn thấy xa xa có một ngọn núi cao sừng sững, có cây cột xuyên thẳng qua bầu trời! Mây trắng buông xuống, nhuộm vàng ánh mặt trời, tựa như áo choàng rồng phượng khoác vào đỉnh núi. Mây bay theo gió, rồng mờ mờ ảo ảo bay lượn trong mây sương, hổ trắng gầm thét, rồng phượng nhảy múa!

Thật khiến người hoa mắt thần mê, đồng thời, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi kinh sợ!

Ngay cả tính cách ngông cuồng như Tần Thọ cũng không dậy nổi ý niệm cố chấp, không nhịn được cúi đầu chào cao sơn, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, ngọn núi bị mây che khuất, căn bản không nhìn rõ. Tần Thọ bất giác nghĩ, không phải ngọn núi này luôn đứng một mình đó chứ?

Chẳng lẽ Thuấn Đế không có thổ táng? Mà cứ đứng mà thế qua đời sao?

Thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, hắn nhìn về phía núi non chung quanh, Tần Thọ nhớ tới cảm thán của Văn Khúc Tinh:

-Vạn lý giang sơn triều Cửu Nghi!

Cho tới bây giờ, Tần Thọ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, không phải là giang sơn ở đây đều cúi đầu trước Cửu Nghi hay sao?

-Đây là đế vương khí tượng sao? Thật là phi thường.

Tần Thọ thở dài.

Lúc này, tiếng kèn lại vang lên, Tần Thọ vỗ xe ngựa bay về phía tiếng kèn, vòng qua hai ngọn đồi, cuối cùng Tần Thọ đã đến chân Cửu Nghi Sơn!

Hắn nhìn thấy dưới chân núi xuất hiện một thành trì rộng lớn gạch đen tường trắng! Tần Thọ không biết thành trì này lớn cỡ nào, nhưng thành trì này vừa vặn vây quanh Thuấn Nguyên Phong, cũng là đỉnh cao nhất, trông giống như những ngọn núi quây một vòng quanh đế vương!

Đồng thời, Tần Thọ phát hiện, thành trì khổng lồ này có chút khác biệt so với các thành trì cổ khác! Thành trì này không có tường thành!

Bao bọc xung quanh là một dòng sông, phía Đông Nam và Tây Bắc có một cây cầu bằng đá bạch ngọc, bên ngoài cây cầu đá, mỗi phía có hai người đứng canh gác, người qua lại nhộn nhịp, náo nhiệt vô cùng!

Không giống như các thành trì khác, thành này được canh gác nghiêm ngặt, cổng thành có tu sĩ, kính chiếu yêu treo cao, có vẻ đang giới nghiêm.

-Sư huynh, nơi đây không có tường, cũng không có dấu vết của trận pháp. Bọn họ không sợ bị những yêu ma quỷ quái bụng dạ xấu xa công kích sao?

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nữ ngọng nghịu vang lên.

Tần Thọ bất giác nhìn qua, thấy có hai người đang đứng trên một đám mây đen, một nam một nữ, đều mặc y phục đen và đội mũ! Nói chính xác là một tráng hán, một loli!

Dường như bọn chúng sợ người khác không biết mình là sát thủ, trên ngực và sau lưng còn viết một chữ 'Sát' lớn.

Loli trực tiếp ngồi trên vai người kia, đầu đội mũ rộng vành, từ trên mũ rũ xuống một đoạn hắc sa nhỏ, chỉ che vị trí miệng, không nhìn rõ chi tiết khuôn mặt, có điều cằm tròn trịa, hiển nhiên là một khuôn mặt bánh bao.

Hắc sa cũng không ngăn được đôi mắt to sáng ngời bên dưới, Tần Thọ chỉ liếc mắt một cái, giống như đã nhìn thấy một chữ hiện rõ trong đôi mắt nàng ta – giả bộ!

Đúng vậy, Tần Thọ liếc mắt nhìn nữ nhân kia, điều đầu tiên cảm thấy chính là giả bộ!

Dường như người này đang cố gắng thể hiện mình là một người bất cần sống chết, vô cùng dữ tợn! Nhưng sâu trong ánh mắt rõ ràng là thiếu đi dũng khí của một sát thủ! Nói trắng ra, nàng giả bộ là sát thủ mà thôi. Trên thực tế, thậm chí một con gà cũng không nỡ ra tay sát hại.

m thanh nói ngọng khi nãy, có lẽ là của loli này!

Mà tráng hán kia, không biết là do cố ý hay là não hắn ta chậm mấy vòng, tiểu nha đầu hỏi hồi lâu, mới cất giọng nói:

-Lăng của Đạo Đức Hoàng Đế, cội nguồn đạo đức của thiên hạ, ai dám lỗ mãng? Nếu có người tập kích Linh Lăng cổ thành thì hắn sẽ là kẻ thù truyền kiếp của loài người, Thực ra, hắn muốn đối đầu với người dưới hạ giới. Dù có là thiên đình chín tầng mây cũng không từ bỏ. Nghe nói từng có một con Yêu Long Đại La Kim Tiên định tấn công Linh Lăng cổ thành, kỳ thực hắn chỉ mới bắn tiếng mà thôi. Kết quả là ngày hôm sau, đầu rồng của hắn đã bị treo trên cột bên ngoài Linh Lăng cổ thành!

Trong khi nói chuyện, tráng hán kia chỉ vào một cột sắt gỉ sét, cao hàng km bên ngoài Linh Lăng cổ thành!

Thứ này đặt ở trên Địa Cầu, nhất định là kỳ quan thế giới, nhưng ở đây, so với kích thước của rồng, cây cột sắt này quả thực chỉ bằng một cây sào.

Trên đầu thanh sắt chảy ra máu, gặp gió thổi, huyết long gần như hóa thành rắn gầm thét với bên ngoài!

Thanh sắt ngay lập tức sáng lên từng đạo phù văn, biến thành dây xích khóa đám rắn lại, tràng diện vô cùng quỷ dị.

Tiểu nha đầu cũng sửng sốt, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, cố gắng tỏ ra khinh thường, lấy hết dũng khí nói:

-Ta là nhát nhủ, nhát nhủ lãnh huyết vô tình! Ta không trợ ngươi đâu!

Tuy vậy, nhưng chân của nha đầu này hơi run...

Tráng hán vỗ về cái đầu nhỏ của nàng nói:

-Đừng sợ, đó là máu của Yêu Long cấp Đại La Kim Tiêm. Dù đã chết nhưng trong huyết quản vẫn còn oán khí ngưng tụ. Vẫn cố gắng thoát khỏi trói buộc để một lần nữa hóa thành rồng.

-Ta không có sợ! Ta là nhát nhủ, nhát nhủ lãnh huyết vô tình! Dù là Chân Long, ta cũng có thể tát hắn!

Tiểu nha đầu móc ra một thanh dao găm nhỏ, ra vẻ hung ác đặt ở bên miệng, đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm lưỡi dao nói, sau đó...

-Oa... Ca! Đầu lưỡi muội bị cắt đứt, hu hu... đau quá!

Tiểu nha đầu lại không chú ý hình tượng, oa oa khóc lớn lên.

Tráng hán dường như thường thấy nha đầu này như thế, cũng không nóng nảy, mà là trầm giọng nói:

-Một sát thủ chân chính sẽ không bởi vì chảy máu mà thút thít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận