Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 484: Xử hắn! (2)


Chương 484: Xử hắn! (2)





-Nay Thiên Tiên không xuất hiện, công tử của bọn ta chính là thiên hạ đệ nhất! Ngươi bình luận nhăng cuội, không sợ mất lưỡi à?

-Phải đó! Hai tên tiểu yêu cũng dám liều lĩnh như thế, nếu như không phải chỗ bọn ta đây mà thay bằng nơi khác, sợ là đã bị người ta đánh chết rồi.

-Con khỉ, nếu như ngươi không phục, thì ngươi bay lên đứng ngang hàng với đại công tử của bọn ta đi chứ? Sợ ngươi không có cái gan đó đâu nhỉ?

-Ha ha...

...

Tôn Ngộ Không nổi giận phừng phừng!

Đến lúc này, các tu sĩ bốn xung quanh nghe phong thanh cũng đã kéo tới, ai nấy mặt nhăn mày nhó nhìn Tôn Ngộ Không và Tần Thọ, nhác thấy hai tên tiểu yêu chưa hóa hình, người nào người đó lạnh lùng cười khẩy không ngớt.

Người mát tính thì không lên tiếng.

Người nóng nảy cất giọng mắng chửi:

-Thứ không biết tốt xấu, khiêu khích à?

Một đạo sĩ trẻ trong số đám đông cất tiếng mắng chửi thẳng thừng:

-Cái thứ không biết điều từ đâu đến đây!

Đồng thời hừng hực khí thế xông đến, quát to:

-Còn không quỳ xuống xin lỗi!

Người này vừa ra tay đã có người cười bảo:

-Đệ tử Diêu gia ra tay rồi kìa!

-Ta biết hắn, hắn thuộc lứa đệ tử trẻ tuổi của Diêu gia, tên gọi Diêu Huy! Năm xưa khi đi ngang qua Diêu gia, ta từng thấy hắn dắt ngựa cho công tử Diêu gia!

-Được dắt ngựa cho công tử thì hẳn phải là một tu sĩ đây mà! Ha ha... phen này khốn khổ hai tên yêu quái rồi!

Bọn họ cười khúc khích, tiếng bàn tán rầm rộ không nể nang ai, thanh âm vang dội, như thể cố tình nói lớn lên cho mọi người cùng nghe.

Diêu Huy cũng không lấy làm xấu hổ với việc dắt ngựa, ngược lại còn kiêu hãnh ngẩng cao đầu, quát nạt:

-Yêu hầu, yêu thố, không mau quỳ xuống còn đợi đến khi nào?

Trong mắt Diêu Huy, lũ yêu quái đến bay còn không biết, đến hóa hình cũng không xong là bọn tiểu yêu trong đám tiểu yêu, rác rưởi của rác rưởi! Tuy hắn cũng chỉ là tu sĩ mới nhập môn nhưng tốt xấu gì cũng có xuất thân danh môn, đâu thể nào so sánh với hạng tiểu yêu này được?

Thế là hắn tự tin ngất trời mở rộng khí thế toàn thân để lấn át, không mong gì hơn được ra tay đánh bại, để đông đảo bách tính của Linh Lăng cổ thành biết tới!

Cảm nhận được luồng khí thế yếu ớt mà đối phương tự nhận là khí thế oai hùng, Tần Thọ và Tôn Ngộ Không đều ngơ ngác, thoáng liếc mắt nhìn nhau, Tôn Ngộ Không nói:

-Con thỏ, lần này chủ yếu là việc của ngươi, ta không muốn làm hỏng chuyện của ngươi, ngươi nói xem làm thế nào?

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Nhịn một lúc, ngươi có tức không?

Tôn Ngộ Không gật đầu:

-Tức!

Tần Thọ nói:

-Lùi một bước thì sao?

Tôn Ngộ Không đáp:

-Tức hơn.

Tần Thọ hỏi tiếp:

-Hạ gục được hắn không?

Tôn Ngộ Không hiểu người Tần Thọ nói tới Diêu Bá Phù, chứ không phải hạng chim mồi trước mắt, sau một thoáng trầm ngâm thì đáp:

-Phải đánh mới biết được.

Nghe thấy lời này, đám người xung quanh háo hức, nhất là Diêu Huy, vốn dĩ còn hơi lo lắng sẽ đụng độ với đại yêu quái sói đội lốt cừu, giờ xem ra quả đúng là hai tên tiểu yêu! Hắn không sợ không đánh lại được hai tên tiểu yêu này, bởi có sư phụ hắn đang đứng ngay sau lưng! Đó là cao thủ Luyện Khí Hóa Thần cơ mà, trấn áp hai tên tiểu yêu chẳng phải là dễ như trở bàn tay?

Thế là Diêu Huy tràn đầy tự tin định cất tiếng nói...

Kết quả lại bị con thò kia phất tay, ngắt lời một cách cực kỳ vô lễ:

-Ngươi im miệng đã!

Diêu Huy vô thức im bặt... sau đó mới nhận ra sự vô lý, tức tới nỗi mặt đỏ bừng!

Tần Thọ nói với Tôn Ngộ Không:

-Có người bảo nhịn một lúc sóng yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhưng thỏ gia ra không tin câu nói đó, theo quan điểm của thỏ gia ta, nhịn một lúc càng nghĩ càng tức, lùi một bước càng ngẫm càng thiệt! Chỉ cần có thể đánh được thì nhịn làm cái rắm! Xử hắn!

Nghe nói vậy, Tôn Ngộ Không mừng rơn, kéo con thỏ lại, ưỡn ngực ngẩng cao đầu rồi giậm chân bay lên trời! Mỗi một bước đều giẫm vào không trung, thong thả từng bước một, ung dung chậm rãi, nhưng khí thế của hắn mỗi lúc một mạnh lên!

Bước lên bước đầu tiên, Tôn Ngộ Không nói:

-Các ngươi hãy nghe đây!

Uỳnh!

Bước chân này như thể đang giẫm lên trái tim của Diêu Huy vậy, Diêu Huy bất chợt cảm thấy tim mình sắp nổ tung! Bức bối nghẹt thở, lảo đảo thối lui!

Đó là Tôn Ngộ Không vẫn còn nương tay, nể mặt Thuấn Đế là lão tổ của Diêu gia ở Ngu Thị nên không giẫm chết hắn.

Nhưng Tôn Ngộ Không nương tay thì lại có người mất vui, đứng sau lưng Diêu Huy là sư phụ Diêu Chung của hắn – người vốn dĩ không thèm đếm xỉa đến chuyện vặt vãnh bên này – đang nhíu mày, đỡ lấy Diêu Huy rồi quát lớn:

-Ngươi...

Không đợi Diêu Chung kịp nói ra đã nghe thấy Tôn Ngộ Không ngạo khí ngất trời, ngông nghênh nói tiếp:

-Ta đây Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn...

Đoạn sau còn chưa nói hết, Tần Thọ nói nhỏ:

-Tề Thiên Đại Thánh!

Tôn Ngộ Không ngây ra, nhưng đã ngay lập tức hiểu được, đôi mắt tỏa ra ánh tinh quang rực rỡ, rõ ràng là thích mê cái danh xưng ngang ngược oai hùng này, nối thêm vào:

-Tề Thiên Đại Thánh!

Lại bước thêm một bước vào không trung, Diêu Chung gắng sức hòng đập tan khí thế của Tôn Ngộ Không lần nữa, bật hơi định lên tiếng nói gì đó, kết quả bị một bước chân này giậm cho kêu ré lên thất thanh, máu tươi phụt ra xa ba thước! Hai mắt trợn tròn, nhìn Tôn Ngộ Không với vẻ mặt không sao tin nổi!

-Con khỉ, dừng tay!

Khí thế của Tôn Ngộ Không bốc lên ngùn ngụt, cuối cùng đã thu hút sự chú ý của những người khác, một tu sĩ Luyện Thần Phản Hư quát lên, khởi động khí thế dồn ép xuống, định trợ giúp Diêu Huy lẫn Diêu Chung.

Thế nhưng Tôn Ngộ Không là Đấu Chiến Thánh Thể, kiêu ngạo vốn sẵn tính trời, ngang ngược vô song, một khi khí thế đã dâng lên thì như thể vô cùng vô tận, mặc cho Thần Phật đầy trời, mặc cho ngươi là Đại Đế hay Thánh Nhân, thì trong mắt hắn chỉ có chiến mà thôi!

Nếu không đánh bại được hắn thì khí thế của hắn sẽ tăng lên không ngừng, nghiền nát hết thảy yêu ma quỷ quái trước mặt!

Khí thế của tu sĩ Luyện Thần Phản Hư kia vừa ép tới đã tức thì phát hiện ra sự bất thường, không ngờ rằng khí thế của con khỉ tầm thường trước mắt lại cuồn cuộn như biển! Hơn nữa, biển này không phải yên tĩnh mà tựa như có bão tố đang ngưng tụ lại, sự bình lặng và đè nén của mưa gió bão bùng chèn ép khiến hắn hoàn toàn không thể nói ra lời, đôi con ngươi trợn trừng, hai mắt xung huyết, trong mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc không thể nào tin!

Tôn Ngộ Không mặc kệ, hắn thuộc dạng mà ngươi không đụng chạm tới thì khí thế chỉ chuyển động vây quanh hắn, nhưng ai dám dùng khí thế đụng đến hắn thì lập tức sẽ cuốn đối phương vào trong tràng khí thế của hắn!


Bạn cần đăng nhập để bình luận