Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 911: Bán hoa không? (2)


Chương 911: Bán hoa không? (2)





Lúc này, Tần Thọ thấy một vài thứ không giống đồ vật, hắn phát hiện bên trong Lục Ngô ẩn chứa một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, vật kia không lớn nhưng lại tản ra khí tức vô cùng lạnh.

Dù là cường đại như Lục Ngô cũng không có cách nào khống chế được sức mạnh của nó, chỉ có thể thông qua từng tầng từng tầng phong cấm, phong ấn sức mạnh đó lại.

Đóa Tuyết Liên Hoa bằng băng dưới chân hắn kia chính là hắn dời vật đó đến dưới chân, sau đó phóng xuất ra một tia sức mạnh.

Bản thân hoa sẽ không có uy lực gì, hoặc là nói, cái kia chỉ là chướng nhãn pháp để che lấp bảo bối mà thôi. Hắn dẫm lên trên, hơi buông lỏng phong cấm, sau đó mượn nhờ trạng thái Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, hấp thu một sợi khí tức phát ra bên ngoài, hóa thành sức mạnh của hắn.

Từ đó lấy căn cơ của Đại La Kim Tiên tầng chín, thực lực lại đạt đến trạng thái đại viên mãn!

Nhìn đến đây, mắt Tần Thọ sáng rực lên hỏi:

-Huynh đài, có bán hoa cúc dưới lòng bàn chân ngươi không?

-Bán cái ông nội ngươi! Đi chết đi!

Lục Ngô muốn động thủ.

Đúng lúc này, một con chuột lớn chạy băng băng tới, vừa chạy vừa hô:

-Nhường một chút, nhường một chút, tránh ra! Lục Ngô, dừng tay! Mau dừng tay!

Lục Ngô nhướng mày, đã tiến lên một bước.

Một khắc sau, cái con chuột kia bay lên, nhào vào ôm lấy đùi Lục Ngô kêu lên:

-Đừng, đừng động thủ!

Lục Ngô cau mày nói:

-Con chuột chết, ngươi làm gì vậy?

Con chuột nhếch nhếch miệng nói:

-Chờ lát nữa nói cho ngươi.

Nói xong, con chuột quay người nhìn về phía Tần Thọ, cười hi hi nói:

-Thỏ gia, đã lâu không gặp.

Người tới chính là Phi Đản của yêu tộc Thiên Đình.

Không đợi Tần Thọ nói gì, Lục Ngô hừ hừ nói:

-Con thỏ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi biết Phi Đản thì ta sẽ tha cho ngươi. Hôm nay dù là người nào đến cầu tình cũng không được!

Nói xong, Lục Ngô nói với Phi Đản:

-Phi Đản, mặc dù các ngươi có dáng dấp giống nhau, đều là một cặp răng cửa lớn, nhưng mà chung quy thì hắn là con thỏ, không phải chuột. Tốt nhất là ngươi hãy làm rõ trước khi giúp đỡ.

Lời này vừa nói ra, đám người nhìn về phía Tần Thọ và Phi Đản theo bản năng, sau khi nhìn kỹ thì đám người này kinh ngạc phát hiện, mặc dù một người là chuột, một người là thỏ, một người cao gầy, một người mập mạp, một người lông xám, một người lông trắng, một người có tai dài, một người có tai ngắn.

Nhưng mà không thể không nói, đôi răng cửa lớn kia thật sự là quá giống!

Lúc này Tần Thọ chẹp chẹp miệng, cười nói:

-Đúng là đã lâu không gặp, cái gì nhỉ, những người khác đều vẫn khỏe chứ?

Phi Đản biết những người khác mà Tần Thọ nói là ai, thế là gật đầu nói:

-Vẫn tốt, gần đây Quỷ Xa cũng đột phá, đã là Đại La Kim Tiên rồi.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Vậy… xe của hắn đã sửa xong chưa?

Phi Đản cười ha hả nói:

-Sửa rồi.

Tần Thọ cũng cười ha hả:

-Lát nữa bảo hắn lôi ra, kéo xem.

Từ đầu tới đuôi Lục Ngô bị ngó lơ nên rất không vui, hừ lạnh một tiếng nói:

-Nói xong chưa? Nói xong rồi thì ta tiễn ngươi lên đường.

Phi Đản nghe xong, đuổi theo ôm chặt lấy Lục Ngô, nói:

-Cái này không thể được, Lục Ngô, có chuyện gì từ từ nói.

Lục Ngô cả giận nói:

-Hắn vũ nhục ta, ta còn phải từ từ nói sao? Phi Đản, không phải không nể mặt ngươi, mà là cho ngươi mặt mũi, vậy thì mặt mũi của ta làm sao bây giờ?

Phi Đản cười khổ nói:

-Mặt mũi nào có quan trọng bằng mạng, mau đi thôi.

Lục Ngô phẫn nộ hất Phi Đản ra nói:

-Ngươi có ý gì?

Phi Đản vừa muốn nói, thì thấy con thỏ đột nhiên vọt tới trước mặt Lục Ngô, sau đó bay lên không, vòng một cái rồi đập vào đầu Lục Ngô, Lục Ngô liền giống như là một cái bao đất, phù một cái, ngã xuống dưới đất.

Tần Thọ bay xuống đất, phủi phủi tay nói:

-Ồn ồn ào ào, thật phiền phức.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người mơ hồ!

Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho là thực lực của con thỏ không bằng Lục Ngô, Phi Đản tính toán cũng chỉ là cân nhắc thế lực quá kinh khủng phía sau lưng Tần Thọ, hơn nữa phía sau còn có một người khó lường, cho nên ngay cả Yêu Sư Côn Bằng, hay Đế Tuấn Đại Đế cũng phải nể hắn mấy phần.

Cho nên hắn không muốn Lục Ngô trêu chọc nhân quả không chọc nổi này, dù sao thì quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.

Nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ được, thực lực của cái con thỏ này, dường như còn kinh khủng hơn so với hắn nghĩ!

Một quyền đánh ngất xỉu Đại La Kim Tiên tầng chín, hơn nữa chỉ là đánh ngất xỉu mà không đánh chết, cái này quá kinh khủng.

Bởi vì chỉ đánh ngất xỉu thì cần phải khống chế sức mạnh một cái hoàn mỹ, lúc xuất thủ phải cân nhắc các nhân tố như thực lực của bản thân, thực lực của đối phương, sự chênh lệch của cả hai, phản ứng của đối phương. Chỉ cần có một điểm sai đều khó có thể đánh ngất xỉu một tôn Đại La Kim Tiên, hoặc là chỉ đánh đau hoặc là đánh chết.

Muốn khống chế sức mạnh một cách hoàn mỹ như thế thì chỉ có một khả năng, đó là thực lực của cả hai chênh lệch rất lớn, cực kỳ lớn!

Trong đầu Phi Đản hiện lên vô số suy nghĩ, lúc Phi Đản đang lâm vào trầm tư, thì con thỏ ở bên trên thầm nói:

-Móa nó, đầu con hàng này cứng quá, lão tử toàn lực đánh một quyền mà cũng chỉ có thể ngất xỉu…

Phi Đản nghe xong, trên đầu lập tức đầy vạch đen!

Lúc này hắn mới nhớ tới, mạch não của con thỏ chết này không giống với những người khác, hắn sẽ không cân nhắc nhiều như vậy, chơi cái gì chứ không chơi trò xiếc đánh ngất xỉu này đâu. Gia hỏa này phàm là có cơ hội, có thể thể đánh chết thì tuyệt đối sẽ không đánh ngất xỉu!

Đây là một con thỏ khốn nạn!

Nghĩ đến đây, linh cơ Phi Đản khẽ động, tiến lên chào, cười ha ha nói:

-Thỏ gia nhân từ, ta thay mặt huynh đệ cảm ơn thỏ gia thủ hạ lưu tình không giết.

Tần Thọ sững sờ, sau đó híp mắt nhìn Phi Đản nói:

-Ngươi học xấu rồi.

Phi Đản cười khổ, không ngờ tới hắn vừa miệng đã bị con thỏ khám phá được tâm tư nhỏ, có điều vẫn nhắm mắt nói:

-Thỏ gia, ngài nói đùa rồi. Cái kia… hắn… ngài nhìn hắn đi, có thể tha cho hắn một…

Tần Thọ phất phất tay nói:

-Ngươi đừng có nói gì nữa, ta làm cái túi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận