Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 243: Bay xuống uống rượu (2)


Chương 243: Bay xuống uống rượu (2)





Tần Thọ ngửa đầu nhìn Nhật Dạ Du Thần nói:

-Nhật Dạ Du Thần, lần trước đánh ngươi là tam đại ngốc, ngươi đòi đọ sức mạnh gì với ta?

Nhật Dạ Du Thần hừ hừ nói:

-Lai lịch ba tên kia quá lớn, không trêu chọc nổi. Nhưng ta cũng không thể uổng công chịu bị đánh chứ? Ngươi cũng không đi ra hỏi thăm một chút, trong Thiên Đình, luận thù dai, ta nói thứ hai, ai dám nói số một? Nói chung, chuyện xảy ra vì ngươi, ta không tìm ngươi gây phiền phức thì tìm ai gây phiền đây?

Nhật Dạ Du Thần liếc Vạn Cốt Thiền Quả trong tay Tần Thọ một cái nói:

-Ngươi đưa thứ này cho ta, sau này nhìn thấy ta phải gọi một tiếng Tam Sinh gia, đi vòng, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Thế nào?

Tần Thọ nhìn Ngô Cương, Ngô Cương treo lên dáng vẻ ta đây không có quan hệ gì, việc không liên quan tới ta…

Tần Thọ thở dài nói:

-Cho ngươi cũng được, chẳng qua ngươi thế nào cũng phải xuống lấy.

Nhật Dạ Du Thần cười nói:

-Xem như ngươi thức thời.

Trong lúc đang nói chuyện, Nhật Dạ Du Thần liền bay xuống, Tần Thọ cũng không ra vẻ, trực tiếp để Vạn Cốt Thiền Quả dưới đất, sau đó móc ra ba cái chén, khí phách nói:

-Nhật Dạ Du Thần, oan gia chính là nên cởi không nên buộc, giữa chúng ta có hiểu lầm, nhưng sau khi uống chén rượu này thì bỏ qua như thế nhé, được không?

Nhật Du Thần nhìn thấy con thỏ này thức thời như thế, cũng vui vẻ:

-Được, con thỏ ngươi trái lại là thức thời, mà thôi, ta cũng đại nhân không ghi thù tiểu nhân, bỏ qua đi. Đến, uống rượu. Ơ? Rượu này không tệ, là Tửu Thần làm đúng không?

Tần Thọ dựng thẳng một ngón tay cái lên nói:

-Lợi hại, ngửi mùi vị đã biết rõ ở đâu ra.

Nhật Du Thần cười ha ha nói:

-Đó là đương nhiên, ta là ai? Ta chính là Nhật Du Thần! Trên trời dưới đất, sẽ không có chỗ nào mà ta không thể đi!

Tần Thọ nghe xong, lỗ tai run lên, hỏi:

-Địa Tiên Giới cũng có thể sao?

Nhật Du Thần ngạo khí mà nói:

-Chỉ cần chỗ có thiên thần là ta có thể đi!

Tần Thọ nói:

-Thật hâm mộ.

Đang khi nói chuyện, Tần Thọ ung dung thản nhiên đưa một chén cho Ngô Cương nói:

-Uống một hớp không?

Ngô Cương nhìn Tần Thọ, lại nhìn Nhật Du Thần một lát.

Nhật Du Thần bĩu môi nói:

-Ngô Cương, ngươi là tù phạm, ngươi có thể có cơ hội uống một hớp rượu cùng thiên thần, đã được tính là phúc phần của ngươi rồi.

Ngô Cương vốn là không muốn uống, tuy rằng hắn uống rượu sẽ bạo nổ, nhưng mà ký ức vẫn phải có.

Con thỏ lấy ba cái bát ra, là hắn đã biết con thỏ chết tiệt này thả ra cái rắm gì.

Nhưng mà Nhật Du Thần vừa nói lời này ra, Ngô Cương mỉm cười, im lặng tiếp nhận chén lớn, cười nói:

-Ha ha, đây thật đúng là là vinh hạnh của ta, đến đây đi, uống đi.

Tần Thọ rót đầy cho ba người, sau đó uống cạn một cái trước, rồi tiếp đó quát to một tiếng:

-Nhật Du Thần lão huynh, tự cầu nhiều phúc đi.

Nói xong, Tần Thọ cầm lấy Vạn Cốt Thiền Quả nhanh chân bỏ chạy.

Nhật Du Thần sững sờ, đầu óc hoạt động cũng nhanh, hét lớn:

-Con thỏ chết tiệt kia, có phải bị ngốc ngươi hay không? Có phải ngươi hạ dược trong rượu rồi hay không hả? Ta cho ngươi biết, ta còn chưa uống! Ngươi bại lộ sớm vậy! Đồ vật không cho ta, ta đi cáo trạng ngươi! Cáo trạng cáo trạng.

Nhật Du Thần thét lên một nửa, đã cảm thấy đôi môi nói không trôi chảy nữa, dường như sau lưng có thứ gì đó, hơn nữa thứ đó còn vô cùng, vô cùng nguy hiểm!

Nhật Du Thần cúi đầu nhìn cái bóng trên mặt đất, quả nhiên sau lưng có một bóng dáng to lớn, che hết bóng của hắn.

Nhật Du Thần cố gắng quay đầu, vừa khéo nhìn thấy một cái tay to hạ xuống, một chụp chụp được mặt Nhật Du Thần.

Thậm chí là ai hắn cũng không thấy rõ ràng, đã bị ấn xuống mặt đất.

Sau đó âm thanh từng tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong rừng cây.

-Ai, lúc uống rượu đã nói rồi đấy, thỏ gia ta uống thì xí xóa toàn bộ, còn dư lại ngươi uống hay không uống ta không quan tâm. Đánh ngươi chính là Ngô Cương, hắn không có quan hệ gì với thỏ gia ta.

Miệng Tần Thọ nhai chóp chép, đóng đại môn lại, nhìn Vạn Cốt Thiền Quả trong tay một chốc, Tần Thọ do dự, cuối cùng vẫn không nuốt vào ngay.

Trận này phải đánh tiếp tới chạng vạng mới kết thúc, Tần Thọ nhìn thấy một ngôi sao lảo đảo bay lên, suýt chút nữa đã rơi xuống mấy lần, hiển nhiên, lần này Nhật Du Thần bị đánh rất thảm.

Tần Thọ cảm thán nói:

-Cũng không biết có thể làm chậm trễ việc đi làm ngày mai của người này hay không.

Vào ban đêm, ăn cơm tối, Tần Thọ vuốt cái bụng tròn vo đi tìm Ngô Cương.

-Tiểu Cương Cương, vì sao ngươi không cho ta ăn cái Vạn Cốt Thiền Quả này vậy?

Tần Thọ chơi đùa Vạn Cốt Thiền Quả trong tay hỏi.

Ngô Cương vừa loay hoay dọn gà nướng trước mặt, vừa nói:

-Cái quả này còn chưa chín ngươi đã hái rồi, ngươi không sợ có độc sao?

Tần Thọ nói:

-Không có việc gì, thỏ gia ta không sợ độc, chỉ cần có thể ăn là được rồi.

Ngô Cương lắc đầu nói:

-Vạn Cốt Thiền Quả chính là Phật Xá Lợi và Vạn Cốt Thi Khí dung hợp trong hoàn cảnh riêng biệt mà thành, có rất nhiều người không biết, món đồ này thật ra chỉ có chưa chín mới có giá trị lớn nhất.

Tần Thọ nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên:

-Chưa chín mới có giá trị lớn nhất?

Ngô Cương gật đầu nói:

-Nếu như hoàn toàn chín, Phật Khí và Thi Khí dung hợp nhất thể, tùy tiện phục dụng, tuy rằng hai loại khí cũng sẽ đến công kích lẫn nhau, dẫn đến Nguyên Khí kích phát. Nếu là người bình thường ăn vào, thì sẽ lập tức bạo thể mà chết.

-Nếu người có thân thể đủ cường hãn phục dụng, thì có thể thừa cơ tu luyện, đột phá gông cùm xiềng xích.

-Chẳng qua, về nguyên lý nếu như Phật Khí và Thi Khí đối địch xung đột, như vậy đương nhiên là Vạn Cốt Thiền Quả chưa có chín nhưng gần tới chín sẽ có hiệu quả tốt nhất. Trước lúc hai khí còn chưa dung hợp thì xung đột sẽ càng thêm mãnh liệt, sẽ giống như khi nước và lửa va chạm.

Tần Thọ nói:

-Một khi va chạm, cái chết chỉ sẽ càng khó nhìn, đúng không?

Ngô Cương gật đầu.

Tần Thọ kêu lên:

-Tiểu Cương Cương, ngươi không có lương tâm, thỏ gia ta quan tâm ngươi ăn quan tâm ngươi mặc, ngươi thì tốt lắm, trực tiếp tìm cho thỏ gia ta cách chết tiền đồ xán lạn này!

Ngô Cương không để ý tới con thỏ đang khóc lóc om sòm, tiếp tục nói:

-Vì vậy, ngươi cần một môn công pháp tu luyện tốt phụ trợ, chỉ dựa vào một thân da dày của ngươi làm cơ sở, là có thể ăn hết nguyên Vạn Cốt Thiền Quả mà không chết.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Ngươi mới da dày đấy! Da thỏ gia ta mỏng lắm.

Ngô Cương nói:

-Ngươi có công phu này, vẫn nên tìm một cái môn công pháp phù hợp đi, đừng nóng vội ăn liền, miễn cho tự làm mình nổ chết.

-Tiểu Cương Cương, làm người tốt thì làm đến cùng, chẳng phải ngươi truyền cho ta một môn công pháp tốt là được rồi sao?

Tần Thọ trừng lớn mắt to ngập nước, đáng thương nhìn Ngô Cương.

Kết quả, Ngô Cương không chút do dự cho hắn một cái vỗ sau đầu, âm thanh rời đi truyền đến từ rất xa:

-Ta cũng không có công pháp thích hợp cho ngươi tu luyện, ngươi vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi.

Tần Thọ đối với việc Ngô Cương nói chính là bán tín bán nghi, nhưng mà cuối cùng vẫn sợ chết, không dám nuốt vào.

-Xem ra, cần phải tìm thời gian đi tìm Hạo Thiên Khuyển rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận