Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 409: Đi đây (2)



Chương 409: Đi đây (2)





Tần Thọ sững sờ, không nghĩ tới gia hỏa này vậy mà nhịn được lửa giận. Vừa rồi Tần Thọ rõ ràng cảm giác được, lửa giận trong mắt Bình Đầu Ca phảng phất như mối thù đang thiêu đốt, thiếu chút nữa là nổ tung! Thế nhưng vậy mà con hàng này nhịn được!

Có chuyện!

Tuyệt đối có chuyện!

Lửa bát quái trong lòng Tần Thọ cũng bắt đầu cháy rừng rực, thế nhưng lại không tìm thấy lý do đi hỏi ngọn nguồn, trong lòng lập tức như là có con mèo con đang gãi ngứa, toàn thân khó chịu.

Đồng thời, Tần Thọ cũng hiểu rõ gia hỏa này làm như vậy đích thật là lựa chọn tốt nhất.

Mãng phu không đáng sợ, mãng phu có đầu óc mới dọa người!

-Ngươi không có chuyện gì vậy thì ta đi đây!

Nói xong, Bình Đầu Ca muốn rời đi...

Tần Thọ vắt hết óc, nghĩ cách làm thế nào giữ Bình Đầu Ca tiếp tục một đường gây án cùng hắn...

Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, mây đen tản ra, một tia nắng rơi xuống trên đỉnh núi trước mặt. Sau đó gió càng lúc càng lớn, mây đen trên bầu trời vỡ ra tản mát hồng quang vô tận, đốt cả bầu trời đỏ lên!

Nhìn thấy cảnh này đột nhiên Bình Đầu Ca ngây ngẩn cả người, sau đó quay người đi tới trên đỉnh núi, ngồi ở trên một tảng đá lớn bên bờ vực nhìn về phương xa im lặng.

Tuy Tần Thọ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn tò mò đi theo đặt mông ngồi ở bên cạnh Bình Đầu Ca, móc ra hai vò rượu ngon, cậy nắp đưa cho Bình Đầu Ca hỏi:

-Uống không?

Bình Đầu Ca sững sờ, ngửi ngửi mùi rượu, lông mày nhướn lên nói:

-Thơm quá.

-Nếm thử chứ? - Tần Thọ hỏi.

Bình Đầu Ca gật gật đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lông mày nhướng lên. Hiển nhiên hắn cũng thích mùi rượu.

Tần Thọ tò mò hỏi:

-Trước kia chưa từng uống rượu?

Bình Đầu Ca dừng một chút, ánh mắt có chút lấp lóe không gật đầu cũng không lắc đầu, lập lờ nước đôi phát ra một tiếng không biết là có hay là không.

Sau đó Tần Thọ phát hiện đôi mắt Bình Đầu Ca phát sinh biến hóa.

Đôi mắt gia hỏa này lại bắt đầu biến đỏ...

Trong lòng Tần Thọ run lên, thầm mắng to: “Mẹ kiếp, không phải lại là một Ngô Cương đấy chứ?”

Vừa dứt lời liền thấy Bình Đầu Ca nhào tới, ôm bả vai Tần Thọ, gào khóc hét lớn:

-Cha!

Tần Thọ nghe xong lông đều dựng đứng, đột nhiên muốn nhảy dựng lên, sau đó lấy lại tinh thần, cười hê hê, chiếm tiện nghi hét lớn:

-Mẹ kiếp! Đừng như vậy! Con trai!

Tần Thọ vốn cho rằng dưới cơn nóng giận Bình Đầu Ca sẽ lại đánh một trận với hắn, thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau.

Nhưng mà cũng không phát sinh đánh nhau như trong tưởng tượng, Bình Đầu Ca lại ôm hắn gào khóc:

-Cha... Mẹ... A a... Ô ô...

Tần Thọ ngây ngẩn cả người, lúc này mới xác nhận, con hàng này khóc thật!

Đầu óc Tần Thọ có chút quay vòng, một khắc trước Bình Đầu Ca còn muốn bổ nhào vào cả thế giới này, làm sao một khắc sau liền khóc như hài tử thế này?

Nhìn thấy bộ dáng Bình Đầu Ca khóc đến tê tâm liệt phế, Tần Thọ rất khó nói gia hỏa này là giả bộ.

Bình Đầu Ca khóc lớn hô to nhưng cũng không có lời thừa thãi, chỉ không ngừng hô hào mẹ, cha, âm thanh kia khàn khàn giọng, hiển nhiên là dốc hết toàn lực khóc, tại thời khắc này tình cảm toàn lực bạo phát ra.

Vẻ mặt Tần Thọ bất đắc dĩ nhìn Bình Đầu Ca bên cạnh khóc như một hài tử, Tần Thọ rất muốn mắng hắn hai câu, hoặc là trêu chọc hai câu.

Nhưng nhìn ánh mắt Bình Đầu Ca tràn đầy thương tâm, tràn đầy tưởng niệm, lòng Tần Thọ hơi co lại…

Ánh mắt kia, hắn rất quen thuộc!

Năm đó khi Tần lão gia tử rời đi, tuy Tần Thọ không có khóc như thế nhưng mà ánh mắt của hai người lại vô cùng giống nhau!

Trong nháy mắt đó, loại lời mắng chửi cút sang một bên biến thành một câu ôn hòa:

-Đừng khóc...

Tần Thọ cũng không biết dỗ dành người khác thế nào, nữ nhân khóc hắn còn có thể đùa một chút, thế nhưng mà một đại lão gia hơn hai mươi cân... Hắn thật không biết phải dỗ dành thế nào.

-Ô ô ô... A a... Cha... Mẹ...

Bình Đầu Ca ôm Tần Thọ tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi chùi lên người Tần Thọ.

Tần Thọ thấy vậy mặt lập tức biến đen, hắn chợt phát hiện con hàng này khóc còn đáng sợ hơn so với đánh nhau!

Lúc đánh nhau hắn cũng chưa từng chịu thiệt thòi lớn như thế!

Tần Thọ vội vàng đẩy Bình Đầu Ca ra, kêu lên:

-Đừng khóc nữa!

Nhưng mà Bình Đầu Ca vẫn tiếp tục khóc, nhào tới không ngừng cọ...

Tần Thọ nhìn thấy nước mũi cọ qua cọ lại trên người mình, rốt cuộc không chịu nổi đưa một bàn tay đánh vào trên mặt Bình Đầu Ca, đồng thời hét lớn:

-Ngậm miệng!

Bình Đầu Ca ăn một tát lập tức liền ngậm miệng.

Tần Thọ thấy như vậy thì nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tự nhủ: “Cuối cùng cũng không khóc nữa.”

Sau đó liền thấy Bình Đầu Ca lắc đầu, sờ lên mặt mình, hỏi:

-Vừa rồi ai đánh ta?

Nghe giọng trầm thấp nghiêm túc này Tần Thọ biết con hàng này đã tỉnh rượu!

Tần Thọ hỏi dò:

-Ngươi không biết?

Bình Đầu Ca khẽ lắc đầu, thâm trầm nói:

-Không nhớ rõ.

Tần Thọ nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào nơi xa hô:

-Vừa rồi có một cái lão gia hỏa từ đó chạy qua, tát ngươi một cái liền bỏ chạy. Ta không đuổi kịp... Huynh đệ, đừng thương tâm sau này gặp hắn chúng ta lại đánh hắn.

Bình Đầu Ca hồ nghi nhìn xem Tần Thọ nói:

-Xác định không phải ngươi đánh?

Tần Thọ lẽ thẳng khí hùng, một mặt ủy khuất nói:

-Làm sao có thể? Ta là đại trượng phu đánh người sẽ không thừa nhận sao?

Bình Đầu Ca trầm ngâm gật đầu.

Tần Thọ không dám để Bình Đầu Ca tiếp tục suy nghĩ nữa, hắn biết Bình Đầu Ca không phải là người có suy nghĩ đơn giản, nếu để anh trai này tiếp tục suy nghĩ, sẽ rất dễ lộ ra lỗ hổng trong lời nói.

Vì vậy Tần Thọ chuyển đề tài, than thở một tiếng:

-Được rồi đừng nghĩ nữa! Chúng ta cùng nhau nghĩ kế tính sổ! Ngươi nhìn cái áo lông của ta! Ngươi nhìn vệt nước mũi trên đó! Chết tiệt, ngươi không uống được rượu. Ngươi có thể nói sớm hơn được không? Vừa uống xong khóc lóc kể lể làm gì? Còn nữa, mau bồi thường cái áo lông kia cho ta!

Bình Đầu Ca sửng sốt, nhìn về phía vò rượu bên cạnh, quay đầu nói:

-Ta không nhớ.

Tần Thọ nghe vậy, ánh mắt có vẻ tức giận gần như nhìn chằm chằm vào hắn:

-Làm sao vậy? Ngươi làm xong cũng không nhận à?

Bình Đầu Ca không để ý đến Tần Thọ, xoay người ngồi xuống, cầm bình rượu lên uống.

Tần Thọ nhanh chóng chộp lấy nói:

-Ngươi dừng lại đi, đừng uống nữa! Ngươi uống rượu xong cứ khóc lóc như lão nhân. Ta không thể chịu nổi.

Điều khiến Tần Thọ kinh ngạc là Bình Đầu Ca không phản bác lại, cũng không cãi nhau với hắn, ngược lại là lẳng lặng nhìn mặt trời nhạt nhòa lặn đằng xa, nói:

-Mặt trời sắp lặn rồi.

Tần Thọ liếc hắn một cái, tức giận nói:

-Ta biết!

Bình Đầu Ca không nói nữa, vẻ mặt trầm tư nhìn xuống hai bàn tay, tựa hồ hắn cũng có thể thấy được Tần Thọ đang tức giận, thấp giọng nói:

-Mặt trời lặn rồi, nhà cũng không còn nữa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận