Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 660: Nhu thuận (2)


Chương 660: Nhu thuận (2)





Tu La bình thường mình không sợ, nàng cũng biết, nơi này bình thường là nơi Tứ Đại Ma Vương trấn thủ, Tứ Đại Ma Vương lần lượt trấn thủ bốn tòa thành trì, một người tuần hành thiên hạ. Có điều sau khi A Tu La vương chết, còn lại những Ma Vương khác đều không biết tung tích, Thiên cũng không tính ra được vị trí của bọn họ, chỉ biết là xảy ra chuyện gì đó. Cho nên, Tầm Hương cũng không lo lắng Tứ Đại Ma Vương tìm nàng gây phiền phức. Tứ Đại Ma Vương bình thường đều là trấn thủ tứ phương, không ở U Vực, cho nên mới dám buông ra chơi.

Nhưng mà vừa rồi Tần Thọ gọi rất nhiều Tu La tới hỗ trợ, bây giờ lại gọi Ma Tướng đến giúp đỡ, nàng thật sự có hơi lo lắng.

Thế là Tầm Hương vung tay lên, nhìn thấy một năng lượng màu hồng bịt kín mồm Tần Thọ, lạnh lùng nói:

-Cho ngươi gọi, lại gọi nữa đi?

-Nhân Đà La, Tỳ Thấp Nô, Lỗ Thác La, Quỷ Mẫu! Các ngươi còn nhìn tới khi nào? Mẹ nó, các ngươi còn không ra, chờ lúc thỏ gia ta gặp lão đầu tử nhà các ngươi, để hắn quất các ngươi nha!

Tần Thọ gọi thật, âm thanh vang dội.

Tầm Hương trợn tròn mắt, nàng thấy rõ ràng, nàng dùng phong cấm để bịt miệng Tần Thọ thế mà con thỏ kia chỉ há miệng liền phá vỡ! Giống như là cái phong cấm kia không có tồn tại vậy!

-Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy?

Tầm Hương hồ nghi nhìn Tần Thọ, bây giờ nàng có chút hoài nghi cái con thỏ trước mắt này không phải con thỏ, mà là một tuyệt đỉnh cao thủ biến thành con thỏ, mục đích là để đùa nghịch nàng chơi!

Tần Thọ nói:

-Con thỏ đó… chưa nhìn thấy bao giờ à? Quả nhiên tóc dài kiến thức ngắn, đứng thấp, nhìn không xa.

Lúc nói đến phần sau Tần Thọ liếc qua bánh bao thấp Tầm Hương.

Khuôn mặt nhỏ của Tầm Hương lập tức đỏ bừng, nắm vuốt mặt béo của Tần Thọ nói:

-Ta cũng không tin không trị được ngươi!

Tần Thọ không nói hai lời, tiếp tục hô lên:

-Nhân Đà La…

Tầm Hương quát lớn:

-Ngươi câm miệng cho ta!

Tần Thọ hô to:

-Quỷ Mẫu, các ngươi nhanh chóng qua đây cứu ta!

Tầm Hương giận dữ mắng mỏ:

-Ta muốn ngươi im miệng!

Tần Thọ há miệng nói:

-Tuyệt không im miệng!

-Ngươi…

Tầm Hương mở to hai mắt nhìn.

Tần Thọ nghiêng đầu một cái, khiêu khích:

-Sao hả?

Tầm Hương âm trầm nói:

-Có tin là ta giết ngươi ngay không?

Tần Thọ thận trọng nói:

-Ngươi vừa nói cái gì cơ?

Tầm Hương sát khí lẫm liệt nói:

-Im miệng.

Tần Thọ cười một tiếng, nhu thuận mà nói:

-Được rồi!

Sau đó Tần Thọ thành thành thật thật im miệng, vẻ mặt ngây thở chân thành.

Tầm Hương lập tức trợn tròn mắt, sau đó dở khóc dở cười nhìn con thỏ trước mắt này, nếu nàng sớm biết đơn giản như vậy là có thể khiến con thỏ sợ chết này im miệng, lúc trước nên trực tiếp làm như vậy sao phải phí nhiều lời như thế chứ?

Tần Thọ là thật sự thành thật, cuống họng hô nhiều như vậy, hắn tin rằng chỉ cần đối phương không phải kẻ điếc, nhất định là nghe được. Dù sao, đây chính là Kim Tiên đó! Thực lực Kim Tiên, mặc dù Tần Thọ không rõ ràng, nhưng mà hắn biết rõ một điểm, nếu như bọn hắn thật sự chú ý đến bên này, nhất định có thể nghe được. Đã hô nhiều như vậy nhưng không có âm thanh người nào đáp lại, hơn phân nửa là nghe không được rồi.

Cho nên, đã không gọi được cứu binh, đối mặt với nữ nhân điên này, vẫn nên thành thật một chút thì tốt hơn, miễn cho già rồi còn bị bó mặt. Bóp một cái mặc dù không bị thương, nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy thế này có hơi mất mặt…

Dù sao, nơi này là Minh Hà, có trời mới biết ở xung quanh đây có Tu La khác đang ngồi xổm ở một góc nhìn trộm hay không.

Đang đi về phía trước, bỗng nhiên nhiều thêm một bóng người, người kia đưa lưng về phía hai người, có điều trên đầu vòng một cái khăn trùm rất dễ thấy.

Tần Thọ nhìn nhìn, con mắt lập tức sáng lên!

Tầm Hương cũng thu liễm vẻ kiêu ngạo trước đó, cẩn thận nhìn đối phương nói:

-Nhân Đà La?

-Nghe nói Kiền Đạt Bà có ngoại hiệu gọi là Tầm Hương, ý là tìm kỳ hương ở khắp nơi trong thiên hạ. Chỉ là không biết Kiền Đạt Bà đã từng ngửi qua hương hoa Mạn Đà La chưa?

Nhân Đà La chậm rãi quay người, trong tay bưng một đóa hoa Mạn Đà La nở rộ, hoa kia trắng noãn vô cùng, hình dạng giống như một cái tiểu linh treo ngược ở trên tay Nhân Đà La, nhìn rất đẹp, nhưng mà lại cho người ta cảm giác không phải mỹ lệ mà là một lọai cảm giác đè nén rất sâu! Phảng phất giống như đây không phải là một đóa hoa móc ngược mà là một cái chuông tang!

Tầm Hương hít một hơi thật sâu nói:

-Chủ nhân của Mạn Đà La, Nhân Đà La Ma Vương, quả nhiên là ngươi!

Tần Thọ thì mặt mày hớn hở nhìn Nhân Đà La, ánh mắt không ngừng phóng điện đến nơi đó. Trong lòng kêu to: “Cái tạo hình này, hoa này, cái phương thức ra sân này, lời nói này, không tệ không tệ... Có phong phạm! Lúc về thỏ gia ta cũng làm một đóa, lúc cướp bóc lấy ra, tuyệt đối có thể lừa gạt một đám người.

Nhân Đà La không biết Tần Thọ đang suy nghĩ gì, có điều bị Tần Thọ nhìn như thế, toàn thân rất khó chịu. Có điều vừa nghĩ tới lúc trước con thỏ này biến thành một con thỏ màu máu to lớn, một bàn tay chụp chết A Tu La vương, tay không xé nát Huyết Đô, Nhân Đà La thận trọng cười một cái bồi thường với Tần Thọ nói:

-Thỏ gia, để cho ngài chờ lâu rồi.

Tần Thọ cười ha ha:

-Không sao, tới là tốt rồi. Nhanh cứu ta, ta cảm giác cái bà nương này sắp điên rồi!

Tầm Hương hung hăng trợn mắt nhìn Tần Thọ, đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc vô cùng. Tần Thọ có thể gọi nhiều Tu La như vậy đến trợ chiến đã là điều không thể tin được rồi! Nàng và đám Tu La đánh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một sinh vật đến từ bên ngoài có thể triệu hồi Tu La, nhưng mà bây giờ ngay cả Nhân Đà La cũng là cung kính có thừa đối với con thỏ này, thậm chí dường như còn có chút kiêng kỵ, trong nội tâm nàng như là đang dậy sóng không có cách nào bình tĩnh được. Loại suy nghĩ bị con thỏ đóng vai chơi đùa với nàng càng thêm mãnh liệt.

Dù sao, nàng biết, Tu La tộc chỉ nhận cường giả, không nhận quan hệ.

Nhưng mà Tầm Hương cũng không biết, quy củ của Tu La tộc là Minh Hà giáo chủ định ra, Minh Hà giáo chủ không ở bên trong phạm vi quy củ này. Quan hệ với Minh Hà giáo chủ, Tu La nào dám làm cái gì? Đáng tiếc, Tầm Hương cũng không biết được cái con thỏ này có dính líu quan hệ vói Minh Hà giáo chủ đại danh đỉnh đỉnh.

Tầm Hương hất con thỏ lên, vác lên vai nói:

-Nhân Đà La, ngươi muốn đem hắn đi?

Nhân Đà La mỉm cười đáp:

-Kiền Đạt Bà đến Minh Hà, ta không có ra ngoài đón tiếp đã là thất lễ. Nếu đã muốn mang đi vài thứ cũng được, nhưng mà con thỏ này, ngươi nhất định phải...


Bạn cần đăng nhập để bình luận