Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 800: Đầu mì tôm (2)



Chương 800: Đầu mì tôm (2)





Tần Thọ biết, những nhà sư này là đang siêu độ vong hồn ở đây, trấn an oán khí.

Nếu như nơi này không có ai quản, thì có trời mới biết sẽ sinh ra vật gì đáng sợ làm hại đến sinh linh bốn phía.

-Tiểu hòa thượng, xưng hô thế nào?

Tần Thọ chạy đến trước mặt một tiểu hòa thượng hỏi.

Tiểu hòa thượng sững sờ, sau đó chắp tay trước mặt nói:

-Bần tăng là Phương Chính, thí chú…ừm, đạo hữu có việc gì thế?

Tần Thọ hoàn lễ nói:

-Ây… có việc. Ta muốn hỏi một chút, trận đại chiến ở nơi này, cuối cùng là ai thắng? Có chết nhân vật quan trọng nào không?

Tiểu hòa thượng lắc đầu nói:

-Bần tăng cũng không biết, bần tăng là nhận được tôn pháp đến đây siêu độ vong hồn. Chỉ biết là nơi này có một trận đại chiến, chết rất nhiều Thiên Thần và Yêu Thần, còn về phần tại sao đánh, những người chết là ai thì bần tăng cũng không biết.

Vẻ mặt Tần Thọ thất vọng nói:

-Được rồi… Đa tạ.

Nói xong, Tần Thọ theo bản năng hỏi một câu:

-Đúng rồi, ngươi là ở đỉnh núi nào vậy? Ta gặp qua lão đại đầu mỳ tôm của giáo phái các ngươi.

Tiểu hòa thượng sững sờ, gãi gãi đầu trọc nói:

-Đầu mì tôm?

Tần Thọ nói:

-Cái này mà cũng không biết? Chính là Như Lai.

Tiểu hòa thượng lập tức dở khóc dở cười nói:

-A di đà phật, hóa ra đạo hữu nói đến gia sư.

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Ngươi là đồ đệ của Như Lai?

Tiểu hòa thượng gật đầu nói:

-Đúng vậy.

Con mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, một phát túm lấy quần tiểu hòa thượng hỏi:

-Có phải ngươi tới từ Linh Sơn không?

Tiểu hòa thượng gật đầu.

Tần Thọ mừng như điên nói:

-Ngươi đi Tam Tiên Lộ tới?

Tiểu hòa thượng tiếp tục gật đầu.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Tam Tiên Lộ thông rồi?

Tiểu hòa thượng phát hiện hắn gật đầu đến mức xương cổ sắp bị bệnh rồi, cái con thỏ này sao lại có nhiều vấn đề để hỏi như vậy chứ?

Tần Thọ lập tức vui mừng, đang còn lo lắng làm thế nào để đi Thiên Giới đây, đang lo có rất nhiều vấn đề mà không có ai giải đáp. Bây giờ Tam Tiên Lộ đã mở, chỉ cần trèo lên đến Thiên Đình, những vấn đề này tự nhiên có thể giải quyết một cách dễ dàng!

Thế là Tần Thọ vung tay lên nói:

-Được rồi, tiểu hòa thượng, vậy thì ta không quấy rầy ngươi nữa. Lúc về nhớ giúp ta vấn an Kim Thiền Tử nha!

Nói xong, Tần Thọ đằng không lên, vọt thẳng vào Tam Tiên Lộ.

Tiểu hòa thượng sau lưng gãi đầu, chắp tay trước ngực nói:

-A di đà phật, không ngờ được lại là bằng hữu của sư huynh. Đầu mì tôm… sao bần tăng lại không biết sư phụ còn có một cái tên gọi như thế nhỉ?

-Phương Chính sư thúc, người đang nói cái gì đó?

Đúng lúc này một lão hòa thượng đi tới, tò mò hỏi.

Phương Chính đem lời vừa rồi nói lại một lần, lão hòa thượng lập tức vui vẻ:

-Tâm Phật Tổ rộng, tên gọi phía dưới của người rất nhiều. Ta nhớ không lầm, hơn ba trăm năm trước ở trên tiết Vu Lan Bồn, có con thỏ chỉ vào Phật Tổ gọi đầu đầy túi đó.

-Con thỏ?

Phương Chính ngạc nhiên lần nữa, sau khi hỏi cụ thể chi tiết, hắn phát hiện, hình như hai tên khốn khiếp này là cùng một người!

Sau đó Phương Chính kinh hô một tiếng:

-Ai nha, quên nói với hắn, Tam Tiên Lộ bây giờ không thể đi!

Đáng tiếc Tần Thọ đã chạy xa.

Tần Thọ đâm đầu đi vào giữa Tam Tiên Lộ, cảm thụ được khí tức quen thuộc, tâm Tần Thọ lại càng khẩn trương.

Bởi vì có cái gọi là gần quê tâm ắt sợ, cảm giác bây giờ của hắn chính là như thế này.

Sau khi xuống hạ giới hơn ba trăm năm trước, hắn nhìn như nhẹ nhõm, nhưng mà trái tim nhỏ lại chưa bao giờ ngừng lo lắng, sợ bị yêu quái nào đó tiêu diệt.

Bây giờ rốt cuộc cũng quay về Tiên Giới, hòn đá trong lòng Tần Thọ cuối cùng cũng được buông xuống, có điều nhịp tim liền lập tức bắt đầu tăng tốc độ.

Càng đến gần cuối Tam Tiên Lộ, tim của hắn đập càng nhanh, đồng thời trong đầu hiện lên từng gương mặt và cảnh tượng quen thuộc, càng nghĩ càng kích động. Tần Thọ cũng có chút sợ hãi, hơn ba trăm năm trôi qua, bây giờ hắn đi về, có khi nào là cảnh còn người mất không?

Còn có trận đại chiến kia, rốt cuộc thì đánh như thế nào? Không có phân ra thắng bại? Hay là bạn bè, sư phụ của mình có ai bị thương không?

Vạn nhất có người bị thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến tình cảnh kia, lần đầu tiên Tần Thọ có chút không muốn bước.

Có điều hắn vẫn cắn răng đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

-Chiến tranh đáng chết, khiến thỏ gia ta về nhà thôi mà cũng đau khổ như vậy? Con mẹ nó nếu ai lại đánh trận… đến lúc thực lực của thỏ gia ta mạnh, ai dám đánh trận ta gọt người đó!

Tần Thọ nghĩ đến những thứ này, hít một hơi thật sâu, một bước liền xông đến Tam Tiên Lộ!

Lúc sắp đến cuối, Tần Thọ cũng có cảm giác có chỗ không đúng, đầu tiên là lúc ra Tam Tiên Lộ không thấy được con mắt giám thị thiên hạ kia!

Nơi đó phải có con mắt kiểm tra tất cả những người vào Tam Tiên Lộ mới đúng chứ?

Đến lúc Tần Thọ xông ra khỏi Tam Tiên Lộ, Tần Thọ ngạc nhiên phát hiện, bên ngoài Nam Thiên Môn vậy mà lại không có ai canh giữ!

Tần Thọ gãi gãi đầu, thầm nói:

-Cái tên Cự Linh Thần kia làm cái quỷ gì vậy? Lười biếng cũng không cần phải mang theo tất cả mọi người cùng lười biếng chứ? Hay là Thiên Đình xảy ra vấn đề? Được rồi, chờ lát thành tiên, về thăm nhà một chút trước.

Tần Thọ vừa nghiêng đầu, cả người lập tức ngây dại!

Chỉ nhìn thấy bầu trời mịt mù, vậy mà hắn lại không thấy mấy tinh thần!

Càng làm cho hắn xù lông chính là…

-Mặt trăng đâu? Mặt trăng đâu?

Tần Thọ đứng ở trên bình đài lớn tiếng gầm thét:

-Mặt trăng của ta đi đâu rồi?

Nơi vốn là Nguyệt Cầu, lúc này rỗng tuếch!

Nếu không phải là bên trên Nam Thiên Môn kia còn đang treo cái bảng hiệu Nam Thiên Môn, thì thậm chí Tần Thọ còn hoài nghi là mình đi nhầm chỗ!

Tần Thọ chưa từ bỏ ý định bay về phía vốn dĩ là vị trí của mặt trăng, trong lòng yên lặng tính toán khoảng cách, dựa theo trí nhớ của hắn để đến, kết quả vẫn là rỗng tuếch.

Tần Thọ giống như là kiến bò trên chảo nóng, bay tán loạn bốn phía giống như là con ruồi không đầu, sau khi chuyển tầm vài vòng, ánh mắt của hắn lần nữa nhìn lên trên Nam Thiên Môn.

-Đi Thiên Đình, ta không tin trong Thiên Đình không có người biết mặt trăng đi đâu!

Tần Thọ nghĩ đến chỗ này liền quay người xông về Nam Thiên Môn, sau đó liền đâm đầu bay tới!


Bạn cần đăng nhập để bình luận