Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 354: Cút ra ngoài!



Chương 354: Cút ra ngoài!





Tần Thọ im lặng, hắn cũng muốn nói bừa cho qua, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, ngửa đầu nhìn trời nói:

-Có một vị sư phụ cấp thánh nhân nói với ta, ta không thể tu luyện. Sau khi tu luyện, khẩu vị sẽ trở nên lớn hơn, cuối cùng thiên đạo bất dung. Nhưng mà, ta phát hiện ăn uống của ta đã càng ngày càng lớn... Cứ tiếp tục như thế, thì đó là chuyện sớm hay muộn thôi. Ta đi rồi, có một số người ở bên cạnh Hằng Nga thì nàng cũng sẽ không cô đơn. Hơn nữa, nàng phải có người bảo vệ, ta mới yên tâm được.

Ngô Cương cũng im lặng không nói gì.

Hai người không biết im lặng bao lâu, Tần Thọ bỗng đứng dậy vỗ vỗ mông nói:

-Đương nhiên, ngươi cũng đừng quá cô đơn, Phong Hoa Thành có rượu có thịt, có may mặc, có Thiết Tượng, ngươi nên đổi một bộ đồ đi. Đừng mãi không mặc y phục thế, lưu manh quá đấy.

Ngô Cương trợn trắng mắt, cái này trách hắn à? Ban đầu hắn cũng có cái quần dài đó!

Tần Thọ xoay người rời đi, đợi Tần Thọ đi xa, Ngô Cương bỗng nhiên nói:

-Nếu ta nói, ta có biện pháp để ngươi sống, thì ngươi có muốn thử một chút không?

Tần Thọ sửng sốt, quay đầu nhìn Ngô Cương, hỏi:

-Thật à?

Ngô Cương đáp:

-Thật!

Ánh mắt Tần Thọ sáng lên, cười ha ha nói:

-Không lừa ta đó chứ?

Ngô Cương cười nói:

-Không lừa ngươi!

Tần Thọ lại nói:

-Đủ nghĩa khí! Nói! Ta nghe! Chỉ cần có thể sống sót, lên núi đao hay xuống biển lửa, ta đều làm được tất!

Ngô Cương lắc đầu, ra vẻ thần bí nói:

-Bí mật, còn chưa tới lúc, đến lúc rồi, thì tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết. Tóm lại, trước đó, ngươi phải cố gắng sống sót, sống đến lúc đợi được cơ hội, ta sẽ giúp ngươi phá cục!

Tần Thọ lập tức mừng rỡ, cười ha ha nói:

-Huynh đệ tốt!

Tần Thọ nói xong, lấy ra một hũ rượu, ném cho Ngô Cương nói:

-Đây là rượu quý của Đông Hải Long Cung do Hải Hồn ủ đó. Nghe nói là sưu tầm mấy chục nghìn loại kỳ trân trong biển ủ thành, nếm thử xem!

Ngô Cương nhận lấy, nói:

-Coi như ngươi còn có lương tâm!

Ngô Cương vừa dứt lời đã mở nắp hũ rượu ra, ngửa đầu lên, uống!

Tần Thọ xoay người, vèo một tiếng kéo theo một hàng bụi mù, nháy mắt chạy xa.

Chờ con thỏ đi xa, rượu của Ngô Cương lại hoàn toàn không đổ ra được, hắn mang vẻ mặt nặng nề thở dài, đứng dậy, tiếp tục chặt cây.

Tần Thọ đi ra khỏi Nguyệt Cung, đi thẳng đến Thiên Đình. Lần này hạ giới, không mượn được rồng, nhưng Ngự Hoa Viên vẫn phải có mưa hạ xuống. Có điều, mưa này làm thế nào, lại hơi làm khó Tần Thọ.

Mặc dù hải tộc mà Tần Thọ dẫn về có thần thông hệ thủy, nhưng thực lực bọn họ chưa cao, tiến vào Nam Thiên Môn nhưng không thể vào Thiên Đình. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể đặt trên mặt trăng làm màu.

Ngay khi Tần Thọ đang rầu rĩ thì hắn mơ mơ màng màng đã đi tới bên ngoài Ngự Hoa Viên, chỉ thấy hai tên Nhiễu Đằng và Bạch Văn vẫn nhàn rỗi ngồi ở bên ngoài Ngự Hoa Viên ngủ gật, nhưng đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là, một thứ đỏ rực đang ngồi trên bậc thang ngoài cửa Ngự Hoa Viên.

Tần Thọ sáp tới nhìn thì rõ ràng là một con gà lửa đang cháy hừng hực!

Con gà lửa ngồi ở kia ngủ gật, không biết là mơ thấy thứ gì mà chảy cả nước miếng. Ngọn lửa của nó cũng rất kỳ lạ, sẽ không đốt bốc hơi nước miếng, mà trái lại còn có thể trông thấy nước miếng ấy kéo dài thành một sợi chỉ, cuối cùng bẹp một tiếng rơi xuống đất.

Tần Thọ tiện tay bẻ xuống một nhánh cây, thò qua tính chọc, kết quả phụt một tiếng, nhánh cây bị ngọn lửa đốt thành tro.

Con gà lửa lập tức tỉnh lại, la lên:

-Tên nào không sợ chết, dám chọc bà đây thế hả!

-Úi chà, Rau Hẹ, mấy ngày không gặp mà ghê gớm thật đó!

Tần Thọ la lên.

Rau Hẹ nghe vậy, đột nhiên mở to hai mắt ra, phát hiện trước mặt có cái đầu thỏ màu trắng, sau đó vui vẻ kêu:

-Con thỏ?!

Tần Thọ nhe răng nói:

-Là ta, sao? Đã lâu không gặp, nhớ soái ca ta à?

Rau Hẹ trợn trắng mắt nói:

-Mẹ nó! Đồ không biết xấu hổ!

Tần Thọ trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Rau Hẹ, cơ thể mập mạp đụng Rau Hẹ văng sang một bên, tức đến mức Rau Hẹ trợn trừng mắt nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ nói:

-Rau Hẹ, sao có tâm trạng tới tìm ta thế? Nhất định là nhớ ta đúng không?

Rau Hẹ hừ hừ nói:

-Ai nhớ ngươi? Gần đây túm đám linh tinh hơi nhiều, không có chỗ để, nên tìm ngươi tiêu... Khụ khụ, tìm ngươi tiêu hóa một chút.

Rau Hẹ nói xong, đưa cho Tần Thọ một cái túi Tu Di, sau đó đứng dậy đi.

Tần Thọ cũng không ngăn lại, mà là mở túi Tu Di ra, phát hiện trong túi có một túi to đủ các loại dã thú và rất nhiều gia vị. Tần Thọ thấy thế, trong lòng ấm áp, hắn biết, Rau Hẹ là đang quan tâm hắn, sợ hắn bị đói.

Mắt thấy Rau Hẹ sắp đi, Tần Thọ gãi đầu nói:

-Rau Hẹ, cảm ơn nhé!

Rau Hẹ phất phất tay, nhưng càng đi càng chậm.

Tần Thọ thấy vậy, nhếch miệng cười nói:

-Rau Hẹ, nếu không có việc gì thì ở lại nói chuyện chút?

Rau Hẹ vèo một tiếng hóa thành một ngọn lửa xuất hiện trước mặt Tần Thọ, hầm hừ tức giận nói:

-Ta mới không muốn tám nhảm với ngươi đâu, chỉ là ta thấy ngươi đáng thương nên nói mấy câu với ngươi thôi.

Tần Thọ cũng không so đo với con gà lửa cứng mỏ này, cười hì hì nói:

-Chậc, ngươi cũng thấy ta đáng thương à?

Rau Hẹ sửng sốt nói:

-Không phải là ngươi gặp rắc rối thật rồi chứ?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Cũng không phải là ta gặp được rắc rối, mà là...

Tần Thọ suy nghĩ một lát, nói chuyện cây non trong Ngự Hoa Viên cho Rau Hẹ nghe.

Rau Hẹ nghe xong, lập tức nở nụ cười.

Tần Thọ hừ hừ nói:

-Ngươi có lòng thương cảm chút được không thế? Cây non kia thật sự rất đáng thương.

Rau Hẹ cười ha ha nói:

-Con thỏ ngu ngốc, ngươi đây không phải là bỏ gần cầu xa à? Còn đi Đông Hải bắt rồng gì nữa chứ... Ha ha... Tên ngốc nhà ngươi!

Tần Thọ không hiểu gì nhìn Rau Hẹ, nói:

-Có ý gì?

Rau Hẹ nói:

-Đồ ngốc! Chẳng phải ngươi muốn có một người có thể hô mưa gọi gió sao?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Ừ... Rồi sao?

Rau Hẹ chắp tay sau lưng, thong thả dạo bước, nâng cằm lên, kiêu ngạo nói:

-Ngươi cầu ta, ta lập tức chỉ một con đường sáng cho ngươi, đảm bảo giải quyết được vấn đề của ngươi!

Rau Hẹ nói xong, khiêu khích nhìn Tần Thọ, dáng vẻ vô cùng vênh váo tự đắc, tỏ vẻ ngươi tới cầu ta! Ta cứ thích nhìn bộ dáng của ngươi đó, nào nào! Cầu xin ta đi!

Sau đó, Rau Hẹ nhìn thấy con thỏ kia đột nhiên nhào tới ôm lấy cổ nàng!

Nàng sợ tới mức oa một tiếng phun ra một quả cầu lửa!

Vèo!

Con thỏ khét lẹt quen thuộc lại xuất hiện trước mắt nàng!

Rau Hẹ xấu hổ nói:

-Con thỏ... Cái kia... Ta không cố ý đâu.

Con thỏ kia nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười nói:

-Không sao, à, ta cầu ngươi, cầu ngươi nói cho ta biết đi, được chưa?

Rau Hẹ ngạc nhiên, rồi câm nín, cuối cùng nói:

-Con thỏ, ngươi cứ thế mà cầu xin ta á? Không suy nghĩ đắn đo, làm đấu tranh tư tưởng một chút à? Cầu xin người khác là một chuyện cực kỳ mất mặt đó.

Kết quả, chỉ thấy con thỏ kia cười he he, không nói gì hết.

Rau Hẹ lập tức hiểu, vỗ đầu, giật mình ngộ ra nói:

-Ta nhớ ra rồi, ngươi hoàn toàn không có mặt mũi! Thì lấy đâu ra mặt mũi mà mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận