Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 733: Thái Sơn sụp đổ



Chương 733: Thái Sơn sụp đổ





Sau khi Tần Thọ dùng ánh mắt xác nhận Phương Nhã, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói:

-Nếu đã như vậy, vậy thì cứ quyết định như thế đi.

Nói xong, Tần Thọ viết một chuỗi danh sách tên, từ sau khi hắn từ Trái Đất đến Địa Tiên Giới, gặp mặt qua, quen biết đều viết một lần, thậm chí ngay cả Tứ Đại Thiên Vương, Nhật Dạ Du Thần, Tứ Hải Long Vương đều viết lên trên. Hắn cũng không phải là có bao nhiêu đại độ, mà là người mà… có người quen mới có cảm giác sống. Nếu như người quen đều chết sạch, vậy thì là đồ vật chứ không phải là người, quá vô vị rồi.

Huống chi, bây giờ nghĩ một chút, giữa bọn họ cũng không có cái gì để ghi thù cả…

Phương Nhã nhìn danh sách dài dằng dặc kia, cười nói:

-Ngươi đúng thật là không ít bằng hữu… Có điều dường như trong này có vài người có quan hệ không tốt với ngươi?

Tần Thọ lúng túng cười nói:

-Cái đó, có lúc cần có gì đó để điều hòa, nếu không thì có phải là cuộc sống quá vô vị rồi không.

Phương Nhã gật gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Thọ càng thêm nóng bỏng, mỉm cười nói:

-Ngươi đó, vẫn là quá lương thiện rồi.

Mặt Tần Thọ đỏ bừng, hắn lương thiện? Đoán chừng toàn thế giới này chỉ có Phương Nhã là nghĩ như vậy.

Giao danh sách cho Phương Nhã, Tần Thọ liền cáo từ rời đi.

Lúc này Phương Nhã hỏi:

-Bây giờ cứu Hoàng Phi Hổ và Na Tra, hay là một lát nữa rồi cứu?

Tần Thọ sững sờ, theo bản năng nói:

-Đương nhiên là càng nhanh càng tốt!

Phương Nhã gật gật đầu…

Cùng lúc đó, trên Thái Sơn ở Địa Tiên Giới!

Cửu Long Thần Hỏa Tráo đã luyện bốn phía còn lại của đỉnh núi thành những mảnh nhỏ, chỉ còn ngọn núi chính của Thái Sơn là còn đang đối đầu với liệt diễm thiêu đốt của Cửu Long Thần Hỏa Tráo. Có điều lúc này, ánh sáng bốn phía Thái Sơn cũng đã mờ đi, bên trên tấm khiên kim sắc cũng đã xuất hiện đầy vết nứt, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nổ nát vụn… Vết nứt ở trong không ngừng bị hỏa diễm xông vào, thiêu đốt bản thể Thái Sơn.

Mà Thái Sơn cũng không còn hoàn hảo như lúc trước, phía trên vậy mà lại bị người ta đánh tạo thành một cái hố sâu lớn, giống như là muốn đạp Thái Sơn gãy ngang!

Hoàng Phi Hổ ngồi ở trên đỉnh núi, khóe miệng rỉ máu, thở dài nói:

-Thật là không ngờ được, vậy mà các ngươi lại đang từng bước phá hủy căn cơ của đại trận, các ngươi tính kế rất sâu.

Trên bầu trời, Hắc Na Tra cũng chùi máu ở khóe miệng một lần, cười quái dị nói:

-Chúng ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bây giờ động thủ, tự nhiên là có trăm phần trăm nắm chắc. Hoàng Phi Hổ, không phải là ta xem thường ngươi, mà căn bản là chướng mắt các ngươi. Thời gian tu luyện của các ngươi quá ngắn, chân linh lại khóa ở bên trên Phong Thần Bảng. Nếu như là thời bình, quyền lực tập trung, các ngươi là bền chắc như thép. Nhưng mà, tu vi không đủ rất dễ lộ ra trong thời kỳ chiến tranh. Thế hệ thiên tướng này của các ngươi kém hơn hai đời trước rất nhiều.

Hoàng Phi Hổ nói:

-Chúng ta vốn chính là nghe theo thiên mệnh, làm theo ý trời, làm chuyện bảo vệ, mà không phải là giết chóc. Muốn thực lực mạnh như vậy để làm gì?

Hắc Na Tra cười lạnh một tiếng nói:

-Thật sao?

Hoàng Phi Hổ trầm mặc…

Hắc Na Tra cười nói:

-Trên đời này có vô số đạo, nhưng có một con đường là ai thì cũng không thể phản bác, đó chính là sức mạnh quyết định tất cả! Không có người nào có thể cự tuyệt sức mạnh, ngươi cũng không thể! Hoàng Phi Hổ, nói nhảm kết thúc, Thái Sơn này cũng nên sập rồi.

Hoàng Phi Hổ đứng lên nói:

-Mặc dù ngươi nói có lý, nhưng mà ta có sự kiên trì của ta, không cần biết các ngươi và Thiên Đình có ân oán gì. Ta, Hoàng Phi Hổ, nhận lệnh bảo vệ Thái Sơn, Thái Sơn còn, người còn, Thái Sơn mất, người chết trước! Đánh đi!

Sau khi Hắc Na Tra kinh ngạc liếc nhìn Hoàng Phi Hổ, gật đầu nói:

-Thú vị, ta sẽ cho ngươi được toàn thây.

Nói xong, Hắc Na Tra vung tay lên, chín con thần long cùng nhau phát ra tiếng rít!

Đồng thời, Hoàng Phi Hổ gầm lên giận dữ, y quan chấn động, sức mạnh vô tận khuếch tán ta, ngang ngược chống được đại trận của Thái Sơn, chặn tấn công của chín con thần long! Đồng thời trên đầu Hoàng Phi Hổ xuất hiện một vệt kim quang phóng lên tận trời!

Hắc Na Tra hoảng sợ nói:

-Được lắm Hoàng Phi Hổ, ngươi đây là muốn nhóm lửa thần hỏa, thiêu đốt mình cũng phải báo tin cho Thiên Đình sao?

Hoàng Phi Hổ cười to nói:

-Cũng không phải là chưa từng chết qua, lại chết một lần nữa thì có làm sao? Chẳng cần biết ngươi là ai, nhớ kỹ, không phải tất cả mọi người đều không nỡ sức mạnh của mình! Chí ít ta không phải!

Lông mày Hắc Na Tra lần đầu nhíu lại, thực ra thực lực của hắn cũng không kém Hoàng Phi Hổ nhiều lắm, Hoàng Phi Hổ liều mạng, hắn cũng không thể nào công phá Thái Sơn trong nháy mắt. Nhưng mà một khi Hoàng Phi Hổ truyền tin thành công, Thiên Đình biết Thái Sơn xảy ra vấn đề, sợ là lập tức sẽ có hành động. Hắn có thể phá hủy Thái Sơn hay không, vẫn là hai việc khác nhau đó!

Hoàng Phi Hổ nở nụ cười chiến thắng, lúc vẻ mặt Hắc Na Tra âm trầm, sau lưng Hoàng Phi Hổ bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay ngọc nhỏ dài, lôi cổ áo hắn kéo một cái!

Vốn dĩ uy mãnh bá khí, liều mình chống đỡ - Hoàng Phi Hổ lập tức kêu lên một tiếng rồi bị kéo đi, cái tay ngọc kia tiện thể đánh một chưởng lên thần hỏa của Hoàng Phi Hổ trên bầu trời, thần hỏa kia lập tức bị dập tắt, Hoàng Phi Hổ cũng bị bắt đi.

Trước sau chỉ là trong nháy mắt, chờ đến lúc Hắc Na Tra lấy lại tinh thần, vừa vặn nhìn thấy một cánh tay ngọc đánh xuống, ba cái bạt tai đánh lên trên mặt hắn. Sau đó sừng trên đầu Hắc Na Tra cũng biến mất!

Cánh tay ngọc kia vẫy một cái lên Cửu Long Thần Hỏa Tráo trên bầu trời, Cửu Long Thần Hỏa Tráo lập tức thu nhỏ, rơi vào trong ngực Na Tra, sau đó tay ngọc kéo một cái, Na Tra rơi vào hôn mê cũng đã biến mất.

Chờ đến khi tay ngọc biến mất không lâu, một thân ảnh màu đen, trên đầu có hai cái sừng, rất giống Hắc Na Tra xuất hiện. Khí tức toàn thân bóng đen bập bùng không ngừng, hiển nhiên rất tức giận! Sau đó hắn phẫn nộ gầm thét lên với bầu trời:

-Có thể đừng đánh vào mặt không!

Một tiếng kêu này chính là vô vùng ủy khuất, ủy khuất còn mang theo một chút phẫn nộ, có điều cái phẫn nộ này ẩn giấu cực tốt, hiển nhiên là hắn không dám thật sự trở mặt với người đánh hắn. Đối phương có thể một tay phá phép thuật của hắn, đánh hắn đến thần hồn điên đảo. Hắn tự nhiên hiểu rõ, đối phương là người chọc không nổi, cho nên chỉ có thể ở chỗ này gào khan hai tiếng, phát tiết một chút.

Sau khi gào một tiếng, tâm tình của hắn thoải mái hơn không ít, quay đầu nhìn thoáng qua Thái Sơn, móc ra một tấm bia đá, tiện tay ném ra nói:

-Lật trời, bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận