Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 683: Con thỏ, ngươi định lúc nào đánh?



Chương 683: Con thỏ, ngươi định lúc nào đánh?





-Con nghe người ta nói cái con thỏ này đem những đứa trẻ trốn học đều gọi tới, con sợ xảy ra chuyện, liền theo tới đây. Vừa đến đã nhìn thấy bọn họ đang đánh bài… con cảm thấy không biết rõ việc trước đó, không tiện nói gì. Cho nên liền tự mình ra trận học một cái, kết quả…

Nói đến đây, Tầm Hương hung hăng trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái nói:

-Bên trong cái này có ma quỷ, ngồi xuống là không đứng dậy nổi nữa.

Hai mắt Tần Thọ trợn một cái, đứng lên nói:

-Nói hươu nói vượn, ngươi nhìn ta xem, không phải đứng lên rồi à? Ta còn có thể nhảy bước nhỏ nữa! Còn có thể nhảy bước lên, sao lại không đứng dậy nổi? Hơn nữa, không phải bây giờ các ngươi đều đứng lên rồi sao?

Tầm Hương còn muốn nói điều gì, Địa Tàng Vương Bồ Tát thở dài nói:

-Bên trong bài này ở đâu ra ma quỷ? Rõ ràng là trong lòng các ngươi có ma.

Nghe đến đây, Tầm Hương xấu hổ cúi đầu.

Tần Thọ liếc qua nói:

-Cho dù ngươi có dùng lực cúi đầu, ngươi cũng không đụng tới cái ngực phẳng của ngươi được đâu.

Tầm Hương nghe xong, quơ lấy cái ghế liền muốn đập tới.

Tần Thọ nhanh chóng kêu lên:

-Bồ Tát, nương môn này điên rồi! Ngươi có quản hay không vậy?

Nghe được hai chữ Bồ Tát, Tầm Hương liền giống như là trúng ma chú, lập tức yên tĩnh trở lại. Ý thức được Bồ Tát vẫn còn đang ở đây, không nên nổi giận, Tầm Hương cúi đầu nhận sai với Địa Tàng Vương Bồ Tát:

-Kiền Đạt Bà sai rồi, cam nguyện chịu phạt.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Cũng được, ngươi đi cầu Nại Hà đứng bên cạnh đấy đi, không cần ngươi làm cái gì cả, chỉ cần đứng ở đó nhìn. Nơi đó mỗi ngày đều có sinh ly tử biệt, các loại dụ hoặc, trước tiên để ngươi nhìn một ngàn năm rồi nói sau.

Tần Thọ nghe xong, xoạch miệng nói:

-Bồ Tát, ngươi không thể thế này, thế này cũng quá tàn nhẫn rồi.

Địa Tàng Vương Bồ Tát hỏi ngược lại:

-Ồ? Tàn nhẫn? Tại sao cái này lại tàn nhẫn?

Tầm Hương cũng kinh ngạc nhìn Tần Thọ, trong lòng tự nhủ: “Chẳng lẽ lương tâm của con thỏ này tự nhiên trỗi dậy? Bắt đầu quan tâm đến mình rồi?

Kết quả thấy Tần Thọ chỉ vào cái bàn nói:

-Nàng đi, ba thiếu một đó… Về sau ai đánh bài với ta?

-Con thỏ chết tiệt, ngươi đi chết đi!

Tầm Hương muốn nhịn cũng không nhịn được nữa, nổi giận tại chỗ, nắm lấy đồ vật bên người liền muốn đập tới!

Kết quả phát hiện, đồ vật trong tay, mềm nhũn trơn bóng, đồng thời có một âm thành từ trong tay vang lên:

-Bồ Tát, cứu mạng! Con chỉ là đánh bài thôi, cũng không cần phải đối với con như vậy mà?

Tầm Hương tập trung nhìn vào, lúc này mới phát hiện, mình lại nắm lấy cổ chân của một đứa bé vung mạnh lên… Khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, lúng túng thả đứa bé xuống, sau đó cắn răng nghiến lợi nhìn Tần Thọ, một bộ dáng vẻ hận không thể cắn chết Tần Thọ.

Địa Tàng Vương Bồ Tát vung tay lên nói:

-Tất cả các ngươi đi xuống đi.

Tầm Hương nói:

-Vậy thì cái con thỏ này xử lý thế nào?

Địa Tàng Vương Bồ Tát không nói gì, Tầm Hương cho là Bồ Tát nổi giận, không muốn nói chuyện với mình. Thế là Tầm Hương khổ sở hành lễ với Bồ Tát, rồi mang theo hai đứa trẻ rời đi.

Nhưng nàng lại không biết, lúc này, trong lòng Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng là vô cùng phiền muộn, gào thét không thôi: "Ta cũng muốn biết làm sao để xử lý cái con thỏ này… Ta muốn về Linh Sơn…"

Tối hôm đó, Tần Thọ bị Địa Tàng Vương Bồ Tát gọi ra ngoài.

Vẫn là cái đồi kia, hai người một trái một phải ngồi bên cạnh một cái bàn, trên mặt bàn một nửa là thức ăn chay, một nửa là thức ăn mặn, một nửa là nước trà, một nửa là rượu.

Một người là con thỏ vừa ngửa đầu nhìn lên trời, vừa uống rượu ăn cơm, còn một người thì ngồi đó không nói gì.

Cuối cùng, vẫn là Địa Tàng Vương Bồ Tát không nhịn được, nói:

-Con thỏ.

Tần Thọ:

-Hả? Sao thế?

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Ngươi xem, lúc nào thì ngươi đi?

Tần Thọ sững sờ hỏi ngược lại:

-Đi? Đi đâu?

Địa Tàng Vương Bồ Tát không còn gì để nói, đi đâu? Hắn sao mà biết được đi đâu? Hắn cũng không phải con thỏ!

Tần Thọ uống một ngụm rượu, hàm hàm hồ hồ nói:

-Ta cảm thấy, chỗ này của ngươi rất tốt. Có ăn có uống, còn không có cái nguy hiểm gì, chỉ là hơi nhàm chán một chút, có điều có người đánh mạt chược với ta, cũng không tệ. Ừm, ngày mai ta dạy bọn họ chơi đâm kim hoa là được rồi…

Địa Tàng Vương Bồ Tát nghe xong, phù một tiếng, một ngụm nước trà liền phun ra ngoài, xoa xoa lông mày, thầm nói:

-Con thỏ, ngươi không nhớ nhà à?

Tần Thọ ngửa đầu lên trời nói:

-Nhớ, nhưng mà nhớ cũng vô dụng thôi. Đường lên Thiên Đình đều bị phong kín rồi, trừ khi phi thăng lên trời, nếu không chỉ nhớ thôi thì cũng vô dụng!

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Muốn trở về còn không đơn giản sao? Ở chỗ bần tăng có một bản kinh thư, cũng tạm được, nếu ngươi lĩnh hội tốt, muốn phi thăng cũng không khó.

Nói xong, Địa Tàng Vương Bồ Tát móc ra một bản kinh thư đưa cho Tần Thọ, sau đó dặn dò:

-Chỉ một mình ngươi xem thôi, đừng có truyền ra ngoài.

Tần Thọ vừa nhìn thấy kinh thư, con mắt liền sáng lên, nhưng mà nghe xong không thể truyền ra ngoài, tay liền lắc một cái, ngoặt một cái, cầm chén rượu lên uống không ít rượu, lắc đầu nói:

-Một người trở về rất tịch mịch đó.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Ngươi đừng có quá đáng!

Tần Thọ nói:

-Ừm, ngươi nói có lý, ta không thể quá đáng. Ta ăn của ngươi, uống của ngươi, ở của ngươi, dùng của ngươi, còn lấy kinh thư của ngươi, không khỏi quá đáng rồi. Ta quyết định, ta muốn dựa vào cố gắng của mình, tự mình phi thăng Thiên Giới!

Nói xong, Tần Thọ nắm nắm đấm, rồi tiếp tục ăn cái gì đó.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nghe nói như thế, trên trán tất cả đều là vạch đen. Dựa vào cố gắng của mình tu luyện? Những ngày gần đây, mình không thấy con thỏ này tu luyện qua! Mỗi ngày không phải ăn, thì là chơi, hoặc là chơi đùa lung tung!

Nói đến chơi đùa lung tung, Địa Tàng Vương Bồ Tát nhớ tới Đế Thính, con thỏ cho tên kia ăn thịt làm hắn ngồi xổm trong nhà cầu trọn vẹn hai ngày đêm! Bây giờ nhìn thấy chân như nhũn ra…

-Ngươi muốn cho ai xem?

Địa Tàng Vương Bồ Tát nghĩ nghĩ, vẫn hỏi một câu.

Tần Thọ suy nghĩ một chút nói:

-Yên tâm, ta không có ý định cho quá nhiều người xem. Thật sự muốn xem, cũng chỉ có mấy người bên kia, mọi người xem, sẽ không truyền ra ngoài.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Không phải là ngươi không cần kinh thư sao?

Tần Thọ lập tức nói:

-Ngươi cho thành tâm như vậy, ta cũng không thể không nể mặt mũi ngươi, đúng không?

Nói xong, Tần Thọ liền giật lấy kinh thư, sau đó trực tiếp nhét vào trong Hắc Ma Thần Hạp.

Sau đó Tần Thọ thầm nói:

-Bây giờ vẫn còn thiếu một lệnh bài phi thăng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận