Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 758: Tu luyện thế nào vậy hả? Vui chơi giải trí hả? (2)


Chương 758: Tu luyện thế nào vậy hả? Vui chơi giải trí hả? (2)





Tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên, bao gồm cả những người xem xung quanh và cả đệ tử Tiên Tông.

Chỉ nghe Tần Thọ nói ra từng chữ:

-Hình như là ta chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, sau đó thì cứ như vậy.

Đám người:

-…

Sau đó là một khoảng lặng, một đám mặt trắng bay đến, sau đó thì là âm thanh ầm ĩ xen lẫn bên trong nào là nói khoác, nào là không tin cái gì đó.

Trong số những người này, chỉ có mấy người Nhện Núi tin, còn những người khác thì không tin.

Tần Thọ nhìn thấy, đành phải giơ một bàn tay lên, nói:

-Ta thề với trời, lượng thời gian tu luyện chân chính của ta có thể còn không đến nửa tháng, thời gian tu hành cũng không vượt quá hai năm. Cái này còn hơn ba trăm năm, con mẹ nó ta cũng không biết nhảy tới như thế nào… Còn có, ta thật sự chỉ là ăn no thì ngủ, ngủ xong lại ăn, tu luyện cũng là ăn! Nếu có một câu nói láo, sẽ bị sét đánh chết!

Vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời!

Chỉ nhìn thấy bên trên bầu trời xanh thăm thẳm chỉ có mấy đám mây, không có chút biểu hiện nào là sét sắp đánh xuống, mọi người vất vả chờ đợi mới có một đám mây màu bay tới, kết quả chen lấn nửa ngày, ngay cả một giọt mưa cũng không có đã bị gió thổi tan.

Sau khi đám người thổn thức, vẻ mặt chính là sa sút tinh thần.

Sau đó âm thanh ầm ĩ lại nổi lên trong đám người, chỉ có điều lần này từ lừa đảo biến thành móa, con em nó, con bà nó, đệch mẹ nó các loại.

Mặt Tiểu Hắc Hắc càng là đen nhánh, tất cả mọi người đều không cười nổi, đến cuối cùng ngay cả khí lực để chửi cũng không có. Bọn hắn cũng là không hiểu, đồ chơi vô sỉ như vậy, vì sao ông trời lại chiếu cố hắn như thế! Có ước ao, có ghen tị!

-Tiểu Hắc Hắc, đừng nản lòng, thực ra ngươi cũng không kém thiên tài bao nhiêu. Ngươi phải tin là, người chậm thì bắt đầu sớm, cần cù thì có thể bù đắp kém cỏi. - Tần Thọ an ủi Tiểu Hắc Hắc.

Tiểu Hắc Hắc cười khan một tiếng nói:

-Ngươi là đang mắng ta ngu xuẩn hả?

Tần Thọ:

-…

Đối mặt với con thỏ cường thế, rốt cuộc thì Tiểu Hắc Hắc cũng từ bỏ chống cự, mặc cho hắn ngồi bên cạnh, nói liên miên lải nhải hỏi hắn các loại vấn đề.

Thời gian vừa đến, Tiểu Hắc Hắc hít một hơi thật sâu, lập tức muốn phóng lên trời.

Lúc này con thỏ giữ chặt hắn dặn dò:

-Nhớ kỹ, nếu ngươi phi thăng thành công thì có thể đánh thỏ gia ta, đi đến đỉnh cao cuộc đời! Vì đánh bại ta, ngươi phải cố gắng lên đó.

Tiểu Hắc Hắc trừng Tần Thọ một cái, có điều nghĩ như vậy, thật sự là cho hắn rất nhiều động lực.

-Thỏ gia, chờ lúc hắn đặt chân lên cầu phi thăng, lôi đình giáng xuống, tốt nhất là bốn phía đừng có người khác. Một khi chạm phải lôi đình, rất dễ dàng kích phát nghiệp lực trong cơ thể, tiện thể đem thiên kiếp của mình dẫn tới.

Quỷ Xa nhắc nhở Tần Thọ.

Chuyện này Tần Thọ biết, lúc trước hắn đã dùng chiêu này bẫy rất nhiều người.

Thế là Tần Thọ gật gật đầu, nhanh chóng mang theo mọi người đi bốn phía tìm chỗ ngồi.

Mọi người thấy con thỏ này tới, mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng mà ai cũng không dám trêu vào hắn, chỉ có thể nhao nhao tránh ra.

Tần Thọ chọn vị trí tốt nhất, chỗ kia vốn là vị trí của đại trưởng lão của Vô Lượng Tiên Tông, có điều đối mặt với cái con thỏ này, trưởng lão kia chỉ có thể hừ hừ hai tiếng rồi đi sang một bên ngồi xổm.

-Đạo ta bắt đầu từ Vô Lượng, hôm nay phi thăng để truyền đạo Vô Lượng, ân trạch tứ phương.

Vô Lượng tổ sư Tiểu Hắc Hắc, đứng trên không trung, vô cùng uy nghiêm nói. Chỉ là lúc nói đến hai chữ truyền đạo, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Thọ.

Dù sao thì truyền đạo, thực lực mạnh mới gọi là truyền đạo, thực lực yếu mà ở trước thực lực mạnh mà nói truyền đạo, đó là… đùa nghịch đại đạo trước cửa quan môn, mất mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt mọi người, mặt Vô Lượng tổ sư Tiểu Hắc Hắc càng đen hơn, hắn vốn dĩ là muốn mượn lần phi thăng này này để chấn nhiếp và ân trạch tứ phương, vì tông môn nhà mình tích lũy nhiều nội tình thâm hậu hơn. Bây giờ thì tốt rồi, tất cả dự định đều bởi vì cái con thỏ này mà hóa thành ảo ảnh trong mơ.

Nhưng mà nghĩ lại, chỉ cần đánh bại cái con thỏ này, thứ hắn đánh mất, cũng không phải là không thể lấy lại.

Thế là Tiểu Hắc Hắc lấy hết dũng khí, cũng không nói nhảm nữa:

-Phi thăng!

Một khắc sau, khí tức của Tiểu Hắc Hắc bắt đầu tản ra, thiên địa cảm ứng được khí tức của hắn liền phát sinh biến hóa, một đám mây đen to lớn xuất hiện ở trên bầu trời, mây đen như là cái phễu móc ngược nhô đầu ra, bên trong cái phễu đen ngòm phảng phất có một đạo Thiên Môn!

Lúc này Tiểu Hắc Hắc lấy ra một chiếc lệnh bài, quăng lên bầu trời!

Trong nháy mắt đó, con mắt Tần Thọ trở nên sáng như tuyết, nhìn chòng chọc vào lệnh bài kia! Vừa nhìn thấy, trong lòng liền là một trận khó chịu, quả nhiên cái đồ chơi này giống như đúc với cái hắn ăn kia!

Phi thăng lệnh bay lên không trung, đi thẳng vào bên trong cái phễu, đóng vào bên trên Thiên Môn, Thiên Môn âm ầm từ từ mở ra một cái khe!

-Trọng điểm vở kịch đến rồi!

Có người thấp giọng nhắc nhở đám người, tất cả mọi người đều khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, biết đây là cơ hội ngàn năm khó gặp.

Thiên Môn mở ra trong nháy mắt, một cây cầu thần đen nhánh duỗi ra từ bên trong lỗ đen!

Toàn thân cây cầu này trắng noãn, phía trên có bảo ấn hoa sen, nhưng mà chỉnh thể thì cũng không lớn lắm, dường như chỉ cần cất bước là có thể từ trên cầu đi vào Thiên Môn.

Nhìn đến đây, Nhện Núi thản nhiên nói:

-Tư chất không tệ, là cầu phi thăng bảy bước, độ khó không nhỏ.

Tần Thọ tò mò hỏi:

-Sao hả? Bảy bước lại là độ khó không nhỏ?

Quỷ Xa cười nói:

-Thỏ gia, ngài có chỗ không biết. Từ xưa đến nay cầu phi thăng này đều là căn cứ vào thực lực người tu hành mà gia tăng dài ngắn. Thực lực càng mạnh, cầu phi thăng cũng là càng dài. Dưới tình huống bình tường, cầu phi thăng của người bình thường chỉ là cầu ba bước, qua ba bước một cái chính là Thiên Môn. Độ khó trung đẳng là sáu bước, bảy bước đã là hàng ngũ thiên tài.

Tần Thọ hỏi:

-Cái dài nhất các ngươi gặp là bao nhiêu bước?

Kim Thiền nói:

-Ta gặp qua một cái ba mươi sáu bước, đó là tôn Cổ Thần trùng sinh. Có điều, ta nghe nói, hai vị đại nhân Yêu Hoàng Đông Thái Nhất và Đế Tuấn năm đó lúc phi thăng là một trăm linh tám bước, chỉ là chưa có ai thấy qua không biết thực hư thế nào.

Quỷ Xa hung ác trừng mắt liếc Kim Thiền:

-Ngươi cảm thấy hai vị Yêu Hoàng sẽ nói láo sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận