Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 575: Cha ruột




Chương 575: Cha ruột





Lý Trinh Anh thấy dáng vẻ phấn khởi của Tần Thọ, cũng mừng cho hắn mà tràn đầy sức sống đi theo, giống như trở về bầu trời năm đó, vui vẻ làm một tiểu nha đầu vô tâm vô phế.

Khôi Tam hết ngó đông lại ngó tây, thấy bất cứ thứ gì đều tỏ ra vô cùng mới lạ.

Chỉ có Địa Dũng phu nhân nhìn Lý Trinh Anh với vẻ lo lắng, nàng luôn cảm thấy, cô gái nhỏ đáng yêu này sợ rằng sẽ bị cái con thỏ chết tiệt kia làm hư, liền thấy không cam lòng mà nhắc nhở Lý Trinh Anh:

-Trinh Anh, chèn ép vơ vét tài sản là không tốt.

Lý Trinh Anh gật đầu nói:

-Đúng vậy, không tốt.

Sau đó vui vẻ hỏi Tần Thọ:

-Thỏ Thỏ, có phải ngươi vừa lời được rất nhiều không? Tối nay chúng ta ăn một bữa lớn có được không?

Tần Thọ sảng khoái đáp:

-Không vấn đề gì! Đến lúc đó ta sẽ ghi giấy nợ.

-Người ta sẽ cho chúng ta ghi nợ sao? - Lý Trinh Anh có chút lo lắng.

Tần Thọ ngang ngạnh nói:

-Viết tên của Thôi Giác!

Lý Trinh Anh, Địa Dũng phu nhân:

-... -

Địa Dũng phu nhân thấy Lý Trinh Anh không chút mảy may nào ý thức được việc Tần Thọ đang xảo trá vơ vét tài sản, vì thế lại thấp giọng nhắc nhở:

-Vừa xong con thỏ hắn lại xảo trá vơ vét tài sản...

Lý Trinh Anh không cho là đúng nói:

-Vậy sao? Cái tên Thôi phán quan kia suýt chút nữa đã lấy mạng của Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ chỉ là lấy của hắn một chút tiền có đáng là gì? Nếu đổi thành tam ca ta ở đây, thì ngày mai Thôi Giác hắn chắc chắn sẽ không nhìn thấy ánh sáng mặt trời!

Nghe tới đây, Địa Dũng phu nhân sửng sốt, cẩn thận ngẫm nghĩ, cách làm của con thỏ này cũng coi như khá ôn hòa.

Cùng lúc này, Thôi Giác ngồi trong Âm Luật Ty một mặt thương tâm lại không ngừng hắt xì, vừa hắt xì vừa mắng:

-Ai đang chửi ta?

Tiếp đó mí mắt của Thôi Giác cũng bắt đầu nháy loạn, hắn đột nhiên có một dự không lành, nhưng nghĩ mãi cũng không ra cảm giác này đến từ đâu. Hắn véo vào tay một cái, trong đầu lại càng mù mịt hơn...

Đúng lúc này Hắc Bạch Vô Thường tiến lên hỏi:

-Đại nhân, ngài xem có bắt người nữa không?

Thôi Giác vô thức sờ vào sổ sinh tử, cầm bút phê án định viết gì đó, nhìn về phía chiếc bàn vỡ thành từng mảnh vụn trên mặt đất, trước mắt liền lóe lên một thân ảnh màu trắng, rùng mình lắc đầu nói:

-Để ta suy nghĩ đã nếu cần thiết sẽ gọi các ngươi, lui xuống đi.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, ai cũng không nghĩ đến Thôi Giác vậy mà cũng nói ra câu này, đây không giống như hắn ngày thường.

Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, ai đã gặp phải thủ đoạn của con thỏ kia, dường như lúc làm chuyện xằng bậy gì cũng phải nghĩ kỹ lại một phen...

Sau đó Hắc Bạch Vô Thường liền rời đi.

Đầu Trâu Mặt Ngựa vẫn chưa đi, vừa định nói gì đó, Thôi Giác lại trừng mắt lên quát:

-Nhìn gì mà nhìn? Biến hết đi với nhau đi!

Đầu Trâu Mặt Ngựa không còn cách nào khác cũng phải lui xuống, ra đến cửa, Đầu Trâu chua xót lên tiếng:

-Ban nãy ngươi định nói cái gì?

Mặt Ngựa đáp:

-Ta muốn nói Thôi đại nhân giải phong ấn cho chúng ta, toàn thân vắt không ra sức, lại còn có cảm giác bị người khác coi thường, thật sự rất khó chịu, còn ngươi?

Đầu Trâu:

-Ta cũng vậy, với khả năng của chúng ta, sao lại có thể trở thành tên ngốc bộ dạng xấu xí như vậy?

Mặt Ngựa cũng gật đầu theo, chỉ là có vài câu hắn không nói ra, hắn luôn cảm thấy cho dù có giải trừ được phong ấn thì hắn cũng không định làm một tên ngốc.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Tần Thọ đã rời khỏi Âm Luật Ty, ra khỏi phố Âm Luật Ty chỉ thấy biển người nghìn nghịt, Tần Thọ vẫn đứng yên tại chỗ đến nửa ngày mà không thèm nhúc nhích, hai mắt trừng lớn giống như chiếc chuông đồng.

Lại nhìn vào biển người hối hả, chỉ thấy từng dòng từng dòng người, hắn mang ra một sinh vật hình người, sinh vật này con này so với con khác lớn hơn, mông vểnh hơn, cúc hoa cũng to hơn con khác...

Sau đó bọn họ đồng thanh hô lên:

-Tránh ra! người huynh đệ này của ta cần phải đi tiểu tiện!

Sau đó...

Sau đó bọn họ bị một đám người vẻ mặt thâm trầm, coi thường như chó mà không thể nhúc nhích!

Thấy một màn này, Lý Trinh Anh thấp giọng nói:

-Thỏ Thỏ, chiêu này của ngươi không còn linh nghiệm rồi.

Trên mặt Tần Thọ toàn là vạch đen, trầm giọng mắng một câu:

-Mẹ nó, Địa Phủ không có nơi nào có kiến thức về bảo vệ tài sản sao? Sai hết cả rồi...

Mặc dù trong lòng đang mắng như vậy, nhưng Tần Thọ hiểu rõ, đừng nói là Địa Phủ kể là Thiên Đình, năm đó hắn làm việc ở phòng trang phục, có nhiều chuyện sai trái như vậy, cũng không có nơi nào để nói lý lẽ đấy sao?

Vì vậy Tần Thọ muốn nghĩ thoáng ra, mắng xong liền bắt đầu nghĩ cách khác, sau đó nảy ra một ý tưởng, bay lên cao hét lớn:

-Thôi phán quan xử án, mau tránh ra!

Thế rồi Tần Thọ quang minh chính đại mang muội tử, cùng tên ngốc nhà mình một đường chạy như điên đến quán trọ Hắc Bạch, nhận phòng, đi ngủ.

Âm Phủ dù không có mặt trời nhưng cũng có đêm ngày.

Ban ngày và ban đêm ở đây, chủ yếu được nhận biết qua đèn đường, đèn sáng thì chính là ban ngày, đèn tắt rồi thì là đêm tối.

Sau khi màn đêm buông xuống, Thôi Giác trằn trọc cả đêm không sao ngủ được, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh con Thỏ vỗ đùi hắn rồi cất món đồ trân quý mà bản thân đã cất giấu bấy lâu đi.

Cuối cùng Thôi Giác đứng dậy, mặc lại quần áo, đẩy cửa đi thẳng đến cây cầu duy nhất ở trong thủ phủ.

Đêm nay, Tần Thọ cũng không ngủ được.

Ban ngày sau khi nhìn thấy Hằng Nga mà bản thân ngày đêm mong nhớ, tâm trí cũng chỉ toàn là hình ảnh của nàng, nghĩ đến lúc bọn họ chia tay, tiếng kêu gào không đành lòng của Hằng Nga khiến hắn không thể đi vào giấc ngủ.

Trằn trọc một lúc, Tần Thọ đứng dậy, tựa vào cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài...

Điều khiến Tần Thọ ngạc nhiên là ngoài cửa sổ có một đứa trẻ cao lớn, hai tay ôm lấy đầu ngối đưa lưng lại phía hắn, ngồi bất động.

Chỉ nhìn cái đầu nhẵn bóng ấy, Tần Thọ vô thức gọi to:

-Khôi Tam?

Quả nhiên, Khôi Tam quay người lại nhìn Tần Thọ, hai mắt đầm đìa ừm một tiếng, sau đó lại quay lại không một tiếng động.

Tần Thọ nhảy ra ngoài cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh Khôi Tam hỏi:

-Nhớ nhà rồi?

Khôi Tam gật đầu ba lần, sau đó nói:

-Nhớ đại ca và nhị ca.

Tần Thọ buồn bực hỏi:

-Không nhớ cha mẹ ngươi?

Khôi Tam dứt khoát lắc đầu:

-Không nhớ.

Tần Thọ nhất thời không nói nên lời, không ngờ Khôi Tam lại không có chút cảm tình nào với cha mẹ.

Tần Thọ tò mò hỏi:

-Cha ngươi không phải là cha ruột ngươi sao?

Khôi Tam nhìn chằm chằm hạt trân châu đáp:

-Sao có thể có chuyện đó? Cha ta từng nói, lúc còn trẻ người còn ngốc hơn ta!

Tần Thọ vỗ tay một cái nói:

-Vậy chắc chắn là cha ruột!



Bạn cần đăng nhập để bình luận