Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 666: Đi học



Chương 666: Đi học





Đế Thính bị gọi thế này, thân thể cứng đờ, sau khi có chút tức giận chập trùng, phải mất trọn vẹn một phút đồng hồ mới có thể bình tĩnh lại, sau đó nói ra từng chữ:

-Ngươi đi thì biết.

Nói xong, Đế Thính bước nhanh rời đi, không có quay đầu lại.

Tần Thọ gãi đầu nói:

-Con chó này mắc tiểu à? Chạy nhanh như vậy…

-Đây không phải là chó, đó là Đế Thính!

Tầm Hương trừng mắt liếc Tần Thọ.

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Ta biết là Đế Thính, nhưng mà ta cũng không thấy rõ hắn như thế nào? Chỗ này của các ngươi ngay cả mặt trời cũng không có, hắn lại màu đen, quá giống một con chó bằng hữu của ta.

Tầm Hương không thèm để ý Tần Thọ, một tay xách Tần Thọ lên nói:

-Nói nhảm nhiều như thế làm gì? Theo ta đi!

Tầm Hương mang theo Tần Thọ rời đi, Bát Bộ Thiên Long còn lại không thể bình tĩnh được nữa rồi.

-Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra vậy? Đế Thính đại nhân lại đối tốt với con thỏ kia như vậy, bị người ta gọi là chó cũng không tức giận.

Già Lâu La hiếu kỳ hỏi.

Đám người nhao nhao lắc đầu:

Long nói:

-Giận thì chắc chắn là giận, có điều hắn đè xuống. Thiên, ngươi cảm thấy con thỏ kia có lai lịch gì?

Thiên thờ ơ nói:

-Là thiên thần hay là quỷ quái, sau này nhìn là biết.

Đám người ngẫm lại, đúng thật là đạo lý này, cũng liền nhao nhao cáo lui.

Cùng lúc đó, vẻ mặt Đế Thính buồn bực đi trên đường, trong lòng mắng: “Con thỏ chết tiệt, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi coi ngươi là Bồ Tát hay là lão yêu quái Minh Hà? Bọn họ nói ta là chó, con mẹ nó ta đánh không lại bọn họ nên ta đành nhịn. Ngươi cũng tới gọi loạn, còn gọi ở trước mặt nhiều người như vậy, thật coi gia gia ta là bùn nặn, không biết tức giận à? Nếu không phải Bồ Tát kêu ta đừng có chọc ngươi, buổi tối hôm nay ta sẽ ăn thịt thỏ!

Không bao lâu, bên ngoài Phật Sơn vang lên một tiếng rít, sát khí ngút trời, Minh Hà nổ tung, cũng không biết là có chết người hay không…

Tần Thọ được Tầm Hương đưa đến nơi tiếp khách, nơi tiếp khách là một cái lầu nhỏ, bình thường dùng để đón khách đến từ bên ngoài.

Giờ khắc này, trong đình bên ngoài nhà tiếp khách ngồi mấy người.

Một thiếu nữ, một người phụ nhân xinh đẹp, còn có một con cá ngốc đang đứng ở đó không ngừng loay hoay với cái đầu rồng to của mình.

Bốn người chính là Lý Trung Anh, Địa Dũng phu nhân, Khôi Tam và Thanh Đầu Long…

Lý Trinh Anh đang nói gì đó, chợt thấy một bóng người từ xa đi tới, người kia còn xách một thứ màu trắng.

Địa Dũng phu nhân cảm thán nói:

-Địa Tàng Vương Bồ Tát thật quá khách khí, cho người tới tiếp đãi còn chưa tính, vậy mà còn đưa cho chúng ta lễ vật mang theo, cũng không biết là cái gì.

Khôi Tam nói:

-Ta hy vọng là đồ ăn.

Tầm Hương nghe đến mấy câu này, vẻ băng lãnh trên mặt rốt cuộc cũng có vẻ tươi cười, liếc qua Tần Thọ nói:

-Xem ra, ngươi ở trong mắt của bằng hữu ngươi, là một bàn thịt thỏ.

Tần Thọ không rảnh phản ứng lại nàng, thoát khỏi tay Tầm Hương, nhảy xuống mặt đất, chạy vèo qua, đồng thời kêu lên:

-Trinh Anh muội tử, ta trở về rồi!

Lý Trinh Anh nhìn nhìn cái thứ màu trắng kia thì ra lại là Tần Thọ, lập tức mừng rỡ đứng dậy, kêu lên:

-Thỏ Thỏ!

Nhìn Tần Thọ xông đến, Lý Trinh Anh giang hai tay ra theo bản năng, Tần Thọ thuận thế nhảy một cái, liền nhảy đến trong ngực Lý Trinh Anh! Thầm nghĩ: “Ai nha… Rốt cuộc cũng trở về với tiểu sơn cốc nhà mình rồi, có thể thư giãn một tí…

Đúng lúc này, một dáng người khôi ngô vượt qua Lý Trinh Anh, giọng như sấm rền, vừa lau nước mắt nước mũi, vừa nhào tới kêu lên:

-Con thỏ! Ngươi trở lại rồi, ta nhớ ngươi muốn chết!

Sau đó, Tần Thọ liền bị một tay Khôi Tam ôm vào trong ngực, không ngừng xoa nắn!

Lúc này, Tần Thọ không cảm động chút nào, mà là vẻ mặt cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nhìn Khôi Tam nói:

-Có phải ngươi coi ta là giấy vệ sinh rồi không hả?

Khôi Tam ngạc nhiên…

Tầm Hương nhìn thấy vậy thì không nhịn được, phì một cái cười ra tiếng, sau đó liền thả lỏng, cười lên ha hả.

Lý Trinh Anh cũng hé miệng cười, Địa Dũng phu nhân che mặt, thầm nói: “Thật mất mặt…”

Chỉ có Thanh Đồng Long không có phản ứng gì, chỉ là trong mắt luôn nhìn về phía bên này, đáng tiếc góc độ không đủ, không thấy rõ rốt cuộc bên này xảy ra chuyện gì. Lập tức, trong mắt đều là vẻ u oán…

Thật vất vả mới có thể nhảy ra khỏi ngực Khôi Tam, Tần Thọ lại lần nữa chạy về phía Lý Trinh Anh, có điều lần này Lý Trinh Anh lại tránh né, cười nói:

-Thỏ Thỏ, ngươi vẫn là tắm rửa trước đi, cả người nước mũi, nước mắt…

Tần Thọ ai oán nhìn về phía Khôi Tam, kết quả kẻ cầm đầu này đã chạy đến trước mặt Tầm Hương, trừng to mắt nhìn Tầm Hương, ngốc ngốc vui mừng nói:

-Có thức ăn không?

Tầm Hương:

-…

Tần Thọ che mặt, không thèm để ý đến cái thứ mất mặt này.

Mấy người ngồi xuống, hàn huyên với nhau chuyện phát sinh sau khi tách ra.

Chuyện của Tần Thọ bên này tương đối nhiều, cho nên trên cơ bản đều là hắn nói, sau khi nghe đợc thân thế thê thảm của Hàn Nguyệt, mọi người thổn thức không thôi, cũng may Hàn Nguyệt cũng vượt qua được ải khó, thời gian về sau hẳn là sẽ không quá kém.

Về phần Lý Trinh Anh bọn họ bên này, thì đơn giản hơn nhiều, sau khi Tần Thọ rời đi, Hắc Bạch Vô Thường chăm sóc bọn hắn rất tốt. Hơn nữa Thái Úc Lũy cũng đi tìm bọn họ, đưa bọn họ đến Đào Chỉ Sơn chơi một hồi…

Về sau sứ giả của Phong Đô đại đế tới, nói là đã tìm thấy Tần Thọ, dẫn bọn họ đi gặp Tần Thọ.

Bọn họ liền theo tới.

Tần Thọ tò mò hỏi:

-Đúng rồi, Nhất Thủy thế nào rồi?

Vấn đề này hỏi ra, Tần Thọ liền hối hận, lúc này hắn mới nhớ tới, hai tiểu nha đầu này dường như cũng không quá thuận mắt đối phương.

Quả nhiên, Lý Trinh Anh liếc hắn nói:

-Không biết!

Tần Thọ lúng túng nhìn về phía Địa Dũng phu nhân, Địa Dũng phu nhân nói:

-Chuyển Luân Vương đại nhân đương nhiên tất cả đều khỏe mạnh, sau khi ngươi đi, nàng tới qua mấy lần. Về sau dường như là công việc bề bộn nên không có tới…

Nói đến đây, Địa Dũng phu nhân cẩn thận nói:

-Lần trước cầu Nại Hà bị tập kích.

Tần Thọ sững sờ, lập tức hỏi:

-Thật? Cái này sao có thể? Cầu Nại Hà có trọng binh trấn giữ đó!

Lý Trinh Anh cũng nói:

-Là thật, đây là hai vị đại ca Hắc Bạch Vô Thường nói. Nói là cùng ngày có người trốn ở bên trong sông Vong Xuyên, điều khiển một con Cổ Long chạm vào cầu Nại Hà. Có điều chuyện này rất kỳ quái, bọn họ chỉ tập kích cầu Nại Hà, chứ không có thật sự làm cái gì.

Tần Thọ mơ hồ:

-Ý gì? Tập kích, lại còn chưa làm cái gì, sao ta lại nghe không hiểu rồi?

Địa Dũng phu nhân giải thích nói:


Bạn cần đăng nhập để bình luận