Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 419: Người có tửu lượng kém!


Chương 419: Người có tửu lượng kém





Cuối cùng cả đám người vẫn chọn vào một quán rượu tên là Dư Vị Phường để ngồi, gọi một bàn đồ ăn, rồi Hạo Thiên Khuyển nói khẽ với Tần Thọ:

-Mấy ngày nay không được ăn cơm hẳn hoi rồi, một lát nữa ta sẽ ăn thả cửa, ngươi đừng có cản ta. Còn nữa, cứ ăn như thế, có làm ngươi mất mặt không?

Tần Thọ thì ngược lại, không để tâm lắm đến chuyện đó, cái tên chó chết này lúc ăn cơm thì không còn gì để nói, thế là gật đầu nói:

-Ta thì không sao cả, chủ yếu là hai vị khách thôi.

Hạo Thiên Khuyển không thèm xấu hổ, há mồm hỏi lại Nhất Sơn và Nhất Thủy một lần nữa.

Nhất Thủy tùy tiện nói:

-Đều là người giang hồ như nhau cả, làm sao no bụng của mình là được rồi! Cứ thoải mái đi, đừng khách khí!

Hạo Thiên Khuyển lập tức vô cùng vui mừng!

Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị đã bưng lên bày đầy một bàn đồ ăn…

Hạo Thiên Khuyển nhìn con heo sữa quay trên bàn, đang muốn ra tay, thì một cái tay nhỏ khác đã vươn ra nắm lấy cái chân của con heo, kéo về phía mình.

Thế là cả con heo bị kéo đi!

Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Nhất Thủy ôm cả con heo, nhét thẳng vào cái miệng nhỏ bên dưới cái đấu lạp.

Như đã nói, tấm lụa đen của cái đấu lạp rủ xuống tới chỗ miệng nhỏ, cho nên, cái miệng nhỏ này lộ ra ngoài để cho mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

Sau đó, tròng mắt của Tần Thọ và Hạo Thiên Khuyển đều sắp rơi cả ra!

Chỉ thấy cái miệng nhỏ ấy mở ra, càng lúc càng lớn… càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, khi cái miệng nhỏ vừa hạ xuống, cả con heo sữa dài bằng một sải tay người đã bị nàng ngoạm mất một phần ba!

Tiểu nha đầu phồng mang trợn má ăn ngon lành, trên miệng toàn mỡ, sảng khoái dùng tay áo lau mỡ trên miệng, sau đó lại ngoạm thêm một miếng nữa!

Cứ như thế, chỉ trong ba miếng mà cả con heo sữa quay đã hết sạch!

Tần Thọ nhìn đến đây, nuốt một ngụm nước bọt. Hắn không thể nào hiểu nổi, tiểu nha đầu Nhất Thủy này chỉ lớn hơn con heo sữa một chút mà thôi, cái miệng nhỏ của nàng cũng là kiểu miệng anh đào cười chúm chím, nào ngờ mở ra lại thành một cái miệng lớn to như cái chậu!

Tần Thọ không nhịn được phải hỏi:

-Nhất Thủy, ngươi là cóc tinh sao?

Nhất Thủy trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái, nói:

-Người ta là một nhát nhủ! Nhát nhủ cao cấp! Làm một nhát nhủ chuyên nghiệp, ăn như này quá lãng phí thời gian, cho nên chúng ta phải nhanh! Nhanh! Nhanh! Bởi vậy, chúng ta đã nghiên cứu ra cách mở ba cái miệng ra ăn cùng lúc! Có muốn học không?

Tần Thọ nghe xong, không hiểu sao lại không phản bác được, theo bản năng nhìn thoáng qua Hạo Thiên Khuyển đang ngồi ở phía trong gần cửa sổ.

Hạo Thiên Khuyển vội vàng phất phất tay nói:

-Con thỏ ngươi đi vào bên trong ngồi, phong cảnh bên ngoài nhìn khá đẹp.

Sau đó tên chó chết này bèn nhảy qua đầu Tần Thọ, Tần Thọ thậm chí còn nhìn thấy một quả trứng vung vẩy trên không… Lúc ấy Tần Thọ thật sự chỉ muốn cầm đũa kẹp quả trứng ấy xuống rồi ném vào trong nồi nấu.

Hạo Thiên Khuyển leo ra ngoài ngồi xuống, cười ha ha với Nhất Thủy:

-Ba ngoạm ăn hết một con heo, để lát nữa cho ngươi chứng kiến sự thần thông của ta, ăn một miếng là hết một con heo!

Sau đó mấy tiểu nhị lại bưng thêm thức ăn tới, một con cá hoành công năm cân, vừa mới đặt lên mặt bàn, một cái tay nhỏ và một móng vuốt chó đen nhánh đồng thời duỗi tới, sau đó dùng sức kéo một cái, xoẹt xoẹt!

Một con cá cứ như thế mà bị chia làm hai nửa!

Sau đó tiểu nha đầu và Hạo Thiên Khuyển nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự hung hăng!

Mỗi người một miếng, cả một con cá nặng năm cân, cứ như vậy mà biến mất trong miệng hai người, không còn thừa lại chút gì! Thậm chí cả một cái xương cũng không phun ra!

Sau đó, hai đứa nhóc giống như đang giận dỗi nhau, lại như đang tranh tài, hoàn toàn quên mất còn hai em bé đáng thương khác đang phải ôm cái bụng đói sôi ùng ục. Hai người bọn họ không cần biết là bao nhiêu đồ ăn được đưa lên, mình phải ăn bao nhiêu, tốc độ nhanh chóng, khiến cho tiểu nhị cũng ngu cả người…

Nhìn hai đứa nhóc không có chút hình tượng nào bên cạnh, Tần Thọ ngửa đầu nhìn Nhất Sơn nói:

-Nhất Sơn huynh đệ, lúc trước ngươi đi cùng Nhất Thủy, cũng như thế này à?

Nhất Sơn gật đầu.

Tần Thọ nói:

-Đi đường toàn bị đói, còn có thể lớn lên cao như vậy, đúng là khó khăn cho ngươi.

Nhất Sơn:

-…

Lời còn chưa dứt, thì Nhất Thủy đã cầm lấy bầu rượu ngửi ngửi, hai con mắt lập tức tỏa sáng!

Tần Thọ nhìn nhìn, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn lắm!

Đến tiên giới lâu như vậy, nếu như hỏi điều gì để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho hắn, thì chính là con sâu rượu này không thể nghi ngờ!

Một con người vừa uống rượu vào là sẽ đánh người!

Một con người vừa uống rượu vào xong sẽ ôm ngươi để lau nước mũi!

Hắn thật sự gặp được mỗi một người đều không thể khiến người khác bớt lo được…

Kết quả là Nhất Thủy lè lưỡi ra liếm liếm, chép chép miệng xong, cười nói với mọi người:

-Hình như đây là rượu đấy? Ha ha…

Rầm!

Nhất Thủy gục đầu xuống bàn, một giây sau đã phát ra tiếng ngáy, hai giây chảy nước miếng, ba giây bắt đầu nói mê sảng.

Nhất Sơn lúng túng cười nói:

-Tửu lượng của nha đầu này không tốt, khiến hai vị đạo hữu chê cười rồi.

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Đây không phải là ít, mà căn bản là không có tửu lượng.

Tần Thọ thì ngược lại, vô cùng vui mừng gật đầu nói:

-Trong mắt ta, cứ uống say đi ngủ thì đều là đứa trẻ ngoan! Nhất Sơn, ngươi dạy dỗ tốt quá.

Nhất Sơn vốn cho rằng Tần Thọ chỉ đang nói mát, nhưng mà nhìn gương mặt chân thành kia của Tần Thọ, bèn coi như lời nói của hắn là thật, nên chắp tay nói:

-Hôm nay đa tạ mọi người đã chiêu đãi, ta đưa muội muội về nghỉ ngơi trước. Ba ngày nữa chính là đại điển Thuấn Đế tế trời, đến lúc đó nếu như hai vị không bận chuyện gì, thì có thể cùng nhau đi xem.

Tần Thọ gật đầu, xem như đồng ý.

Đối với nam nhân cao lớn ôn hòa này, Tần Thọ vẫn thật sự thích. Đương nhiên, hắn vẫn ưa thích tiểu loli Nhất Thủy kia hơn, nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì lại trêu chọc tiểu nha đầu, đúng là một việc tốt để giết thời gian!

Hạo Thiên Khuyển thì không quan tâm lắm nói:

-Chỉ cần Nhị gia nhà chúng ta không tìm ta, thì ta chính là một người tự do, gọi là đến.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Ta phát hiện là mỗi lần tham gia sự kiện gì, chân quân đều không mang ngươi theo, có phải là chê ngươi làm hắn mất mặt không?

Hạo Thiên Khuyển lập tức không vui, đỏ mặt tía tai nhìn chằm chằm Tần Thọ nói:

-Con thỏ kia, ngươi nói cái gì thế? Ta là một con chó đẹp trai ngời ngời như thế này, trong thiên hạ còn tìm được con thứ hai sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận