Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 237: Ngươi cứng không?



Chương 237: Ngươi cứng không?





Mà vào lúc này, Tần Thọ quả thực đã chạy đi rồi...

Thứ Tần Thọ sợ nhất chính là huyết oán của linh hồn!

Nhưng vào lúc này, ở đây, nào có linh hồn sống? Tất cả đều là một bộ xương bị thiên binh đánh nát, xương trắng đầy trời mà..

Ngay cả một giọt máu cũng không hề có!

Về phần thiên binh? Toàn thân chiến giáp do Thiên Đình làm ra, cho dù là bộ xương có thể xông qua đại trận cuồng phong, cốt đao đập nát thân thể của thiên binh cũng chỉ bộc phát ra tia lửa mà thôi...

Thiên binh sẽ không bị thương chỗ nào hết!

Không có oán huyết của oán linh, tất nhiên Tần Thọ yên tâm rồi. Theo thiên binh dừng lại ở trên Bách Cốt Sơn, trong khoảnh khắc gió bão ở bốn phía quanh đại trận ngừng lại, Tần Thọ đã chạy ra rồi.

Vì hắn đã nhìn thấy, sau khi thư sinh hóa thành bộ xương trắng khổng lồ, phía dưới mông người khổng lồ lại có một cái hang lớn màu đen!

Tần Thọ vừa mở Bảo Đồng ra nhìn đã thấy bên trong có ánh sáng của báu vật lấp lánh, hiển nhiên có một lượng bảo bối lớn!

Tần Thọ làm sao còn ngồi yên được nữa? Nhanh chân chạy qua đó.

-Một hai một! Một hai một! Một hai một! Trái phải trái! Trái phải trái! Tới rồi!

Trên núi, một con thỏ đang bò trên đống xương khô, nhìn một bộ xương đi catwalk, dáng vẻ lảo đà lảo đảo, vì thế nên hô khẩu hiệu giúp...

Quả nhiên bộ xương này ngu ngốc đi theo trái phải trái, cuối cùng ngã sấp xuống bên cạnh con thỏ!

Tần Thọ lấy một cây gậy nhỏ ra, giơ tay lên đã biến thành cây gậy lớn, đầu của bộ xương dập nát… đánh cú đầu tiên đã nhẹ nhàng hạ gục!

-… cái này cũng dễ quá rồi đấy. - Tần Thọ kinh ngạc nói.

Keng!

Đúng lúc này, đốm lửa trên đầu bắn tung tóe!

Tần Thọ quay đầu nhìn, chỉ thấy một bộ xương khô giơ đao, vẻ mặt mờ mịt. Hiển nhiên rằng với chỉ số thông minh của nó thì căn bản không nghĩ ra được vì sao đầu của một con thỏ lại cứng như vậy!

Tần Thọ thấy thế, nhếch miệng nói với bộ xương ngây ngô kia:

-Con mẹ nó, ngươi dám đánh ta?

Bộ xương không nói gì, lại cho con thỏ thêm một đao nữa...

Keng!

Đốm lửa tán loạn...

-Mẹ nó, ngươi cho rằng thỏ gia ta đây là bùn nhão cho ngươi nặn, không biết tức giận sao? - Tần Thọ kêu lên.

Bộ xương vẫn không nói gì, cho thỏ thêm một đao.

Keng!

Cây đao bằng xương vỡ rơi xuống một cái răng...

-Vẫn còn đánh? Thỏ gia ta đây không ra oai, ngươi coi ta là mèo bệnh à? Siêu nhân điện quang biến hình!

Sau đó, Tần Thọ móc một chiếc áo choàng lấy được từ chỗ Thiên Bồng ra khoác lên, lấy cây gậy màu bạc ra. Sau đó hét lên một tiếng, mở thần thông Cao Thiết, cũng bất chấp mọi thứ mà vung bừa một cái!

Cây gậy đón gió mà phình to lên, dài tới hơn mười thước. Bốp bốp bốp một trận đập loạn đã đánh cho bộ xương kia tan thành xương vụn!

Sau khi có được double kill, Tần Thọ cũng có khí thế hơn, chỉ cảm thấy trong lòng ngàn vạn hào khí, quát to một tiếng:

-Còn ai nữa?

Ngay sau đó, đám xương khô đang ngẩng đầu nhìn trời, chuẩn bị giao chiến với thiên binh đều quay sang nhìn về phía thỏ.

...

Tàn Thọ nhất thời hơi sợ, nhe răng cười nói:

-Các ngươi tiếp tục đi… ta chỉ là đi ngang đây thôi!

-Rắc rắc!

Một bộ xương phát ra tiếng động kỳ quái, sau đó một đám những bộ xương đều vung đao xương lên nhao nhao đánh tới!

Tần Thọ biết không có nơi nào để lui nữa, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, hét lên một tiếng:

-Hầu ca nhập thể, ăn đại chiêu của ta!

Ngay sau đó, con thỏ vung gậy lên. Cây gậy đón gió liền phình to, càng lúc càng dài, giống như một cơn lốc xoáy nhỏ, quét qua tới đâu đều thấy xương khô bị đánh bay, nổ tung trên không trung!

Tần Thọ thấy vậy, ha ha cười lớn nói:

-Thỏ gia ta đây quả nhiên vẫn có mấy phần sức chiến đấu mà, ai không phục thì lên tiếp đi!

Thời khắc này, Tần Thọ xem như đã hiểu được, Địa Tiên Giới chính là Địa Tiên Giới, dù pháp bảo trong tay hắn rất bình thường, nhưng có tệ hơn nữa thì cũng là tiên khí mà!

Địa Tiên Giới dù có tiên nhân, nhưng số lượng tiên nhân, số người của Địa Tiên Giới như một cọng lông so với một vạn con bò vậy… Đâu thể nào một bộ xương đã có cấp bậc thần tiên được?

Mà đám cặn bã còn chẳng phải là tiên này đối diện với người có thể treo cả Hoa Hồ Điêu lên đánh như Tần Thọ, quả thực chỉ là bã đậu thôi!

Đụng tới tiên khí, lại càng là bã đậu của bã đậu!

Cái này giống như trong game vậy. Tài khoản đã full level mang theo trang bị tiêu chuẩn quay về thôn tân thủ level một, thực sự là chỉ đi hành đám gà mờ thôi!

Thiên binh càng lớn càng có tác dụng, còn thỏ là càng lớn càng thích!

Cảm giác như mở ra hình thức dọn cỏ* vô song này khiến hắn hưng phấn kêu thật to. Mấy bộ xương nhỏ đần độn không có sức đánh trả kia cũng rất có lòng dũng cảm vạn người không cản được!

(*) Dọn cỏ: chỉ một kiểu trò chơi đánh nhanh, một lần công kích là đánh được kẻ địch trong phạm vi rất lớn.

-Con thỏ kia, bản tướng ở đây, chớ vội càn rỡ!

Đúng lúc này, một bộ xương mặc áo giáp đi từ trong đội xương khô ra. Xương cốt trên dưới toàn thân hắn đều như ngọc thạch vậy!

Tần Thọ vừa thấy, ánh mắt đã lập tức sáng lên, kêu:

-Đừng phí lời nữa, đống xương này của ngươi ta cất giữ rồi! Lúc nào về quyên góp cho viện bảo tàng!

Tuy bộ Ngọc Thạch Khô Lâu nghe không hiểu ý của thỏ, nhưng cũng biết không phải lời tốt đẹp gì, lập tức nổi giận, rút ra một cây đao bằng xương trắng đánh tới.

Tần Thọ biết bộ xương này hẳn là rất mạnh, hắn cũng không biết chắc đối phương là cấp bậc gì. Lỡ đâu đánh không lại, vừa đối mặt đã bị đánh chết thì làm sao bây giờ?

Vì thế, con thỏ vô cùng vô liêm sỉ mà đột nhiên thu cây gậy trong tay lại, lấy ra một chiếc kim hoàn, chính là pháp bảo Hoàng cấp Cửu Tinh mà Thiên Bồng cho hắn!

Kim Hoàn vừa ném lên bầu trời, nháy mắt đã phân ra thành chín cái vòng vàng, ánh sáng lóe lên!

Bộ Ngọc Thạch Khô Lâu bị Kim Hoàn trói chặt, không thể động đậy!

Không đợi bộ xương nói thêm câu thứ hai… đã thấy con thỏ hưng phấn chạy tới, sau đó lấy một cây đao nhỏ ra, cắt rời bộ xương khô...

Vừa cắt vừa nói:

-Phát tài rồi, phát tài rồi. Xương bằng ngọc thạch đó, lúc về làm tiêu bản...

Bộ Ngọc Thạch Khô Lâu… đi đời!

Có lẽ đám đại yêu trên Bách Cốt Sơn cũng không ngờ khi bọn họ đối kháng với đại trận thiên binh lại có một con thỏ ở dưới chơi đùa đến vui vẻ vô cùng, còn tiện tay thu thập được một bộ xương ngọc thạnh, chuẩn bị đem về nhà thành lập một bảo tàng y học...

Đồng thời, con thỏ chết tiệt này còn có ý đồ với sào huyệt của bọn chúng...

Ngay khi bọn chúng đều đang ở trên trời đánh đấm túi bụi, một con nhỏ nhảy nhót vung cây gậy nhỏ, cứ như vậy mà đi vào hang ổ của bọn hắn...

Hang núi không hề lớn, bên trong tối đen, chẳng nhìn rõ được cái gì.

Tần Thọ búng tay một cái, hai tay cháy bùng lên ngọn lửa, xem như dùng làm đuốc.

Có lẽ là mọi người đều ra ngoài đánh nhau cả rồi, trong hang núi cũng không có vật sống nào, Tần Thọ đi một đường rất thuận lợi, đi thẳng tới chỗ sâu nhất trong hang, đến khi bị một cánh cửa lớn ngăn lại thì mới dừng bước.

Cũng không biết cánh cửa lớn này làm từ thứ gì, giống như vàng nhưng lại không phải vàng.

Tần Thọ sờ sờ cánh cửa, cảm giác lạnh băng, dùng tay đẩy mà không hề nhúc nhích.

Dùng gậy gõ hai cái, vẫn không nhúc nhích!

Tần Thọ chậc chậc nói:

-Cứng thật đấy!

-Con thỏ kia, ngươi không phải người của Bách Cốt Sơn đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận