Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 561: Bạch Vô Thường đáng thương



Chương 561: Bạch Vô Thường đáng thương





Nửa giờ trôi qua, con thỏ lại trở về ngồi trên ghế, Hắc Vô Thường nằm trên đất thoi thóp, Bạch Vô Thường ân cần bước qua, cũng không biết từ đâu lấy được trái cây đưa ra nói:

-Thỏ gia, ngài có gì cần hỏi, hỏi tiểu thần là được rồi, ta biết gì nhất định sẽ nói ra hết, không giấu diếm nửa lời.

Nghe thấy lời này, Hắc Vô Thường trợn mắt nhìn Bạch Vô Thường, nếu như không phải là không còn sức lực để nói chuyện, hắn chắc hẳn sẽ chửi ầm lên rồi.

Bạch Vô Thường vung tay nhét miếng vải trắng vào miệng Hắc Vô Thường.

Tần Thọ vô cùng hài lòng với phản ứng của Bạch Vô Thường, gật đầu nói:

-Nói đi, rốt cuộc đây là chuyện gì? Sao tự nhiên thỏ gia ta lại đến đây?

Thế là, Bạch Vô Thường cũng không nói nhăng nói cuội mà kể lại toàn bộ sự việc, nói xong còn thêm một câu:

-Thật ra đây là một sự hiểu lầm.

Tần Thọ nheo mắt, nhẹ nhàng vuốt ve Khốc Tang Bổng trong tay nói:

-Hiểu lầm? Dương thọ có thể tùy tiện điền vào sao? Phán quan có thể xem mạng người như cỏ rác sao?

Bạch Vô Thường gật đầu theo nói:

-Đúng vậy, phán quan nên công minh chính trực mới phải, làm sao có thể như thế này. Tiểu thần đã nói với hắn chuyện này nhưng không được. Thỏ gia, bằng không ngài tự mình đi tìm Thôi phán quan nói chuyện đi?

Tần Thọ mỉm cười với Bạch Vô Thường nói:

-Có phải ngươi muốn đưa ta vào Địa Phủ, sau đó tìm người đến xử lý ta đúng không?

Ánh mắt Bạch Vô Thường hơi bối rối, nhưng lập tức nói:

-Làm sao có thể? Thỏ gia, lời ta nói đều là thật! Chính là sự thật rành rành, nếu có nửa lời giả dối, sẽ bị thiên lôi đánh, âm hồn tiêu tan, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Tần Thọ nghe đến đây, cũng có phần tin tưởng Bạch Vô Thường này, nhưng vẫn hỏi lại:

-Bằng hữu của ta sao rồi?

Bạch Vô Thường lập tức nói:

-Lúc bọn ta đi, bọn họ vẫn ổn.

Tần Thọ nhìn Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường cũng gật đầu, quả là vừa rồi không phải là đánh vô ích, hiện tại hắn đã hồi phục phần nào, biết rằng bây giờ ai mới là chủ.

Tần Thọ gật đầu, móc ra lệnh bài Nhật Dạ Du Thần vứt cho Bạch Vô Thường, hỏi:

-Nhận ra cái này không?

-Nhật Dạ Du Thần?! Ngài là thần sao?!

Sau khi Bạch Vô Thường nhìn rõ ràng, sợ đến hai tay run rẩy! Từ khi lập nên Địa Phủ, tuy rằng câu hồn có chút cẩu thả, nhưng chưa bao giờ câu được hồn của thần tiên. Thọ mệnh của thần tiên là do Ngọc Hoàng định, Ngọc Hoàng không cho họ chết, tên Diêm Vương nào dám làm loạn?

Lúc này trán Bạch Vô Thường đầy mồ hôi lạnh, quần áo cũng ướt đẫm, hắn biết e rằng sự việc lần này gay go rồi.

Hắc Vô Thường nhanh chóng bò dậy, xem một hồi cũng run lẩy bẩy hỏi:

-Nhật... Nhật... Nhật... cái đó, Thần á...

Tần Thọ phất tay ra một cây gậy, nói:

-Vuốt thẳng lưỡi lại rồi hẵng nói! Nhật Thần? Tiểu tử ngươi nghĩ nhiều thật đó! (Nhật Thần mà con thỏ nói có ý à xxx Thần)

Hắc Vô Thường nói với giọng khóc lóc:

-Thỏ gia, ta không có ý đó... Ta... ta thật sự không biết ngài là thần.

Bạch Vô Thường cũng nói:

-Đúng vậy đó, nếu tiểu thần biết ngài là thần tiên, cho tiểu thần một trăm lá gan cũng không dám đâu.

Lời này Tần Thọ vẫn tin, dù sao thì lệnh bài Nhật Dạ Du Thần của hắn cũng không chính quy, ước tính cả Thiên Đình có được mấy người biết rằng hắn đảm đương thần chức của Nhật Dạ Du Thần trước kia.

Bây giờ chuyện đã được làm sáng tỏ, lửa giận trong người cũng gần như trút được hết, Tần Thọ không muốn tiếp tục làm khó hai tên này, bèn nói:

-Bỏ đi, chuyện này cứ như vậy đi, tạm thời ta sẽ không truy cứu. Đúng rồi, thỏ gia ta làm sao để quay trở về?

Hắc Vô Thường nói:

-Hiện tại chúng ta đang dưới nơi ngài ngủ, không gian nơi đây là không gian tạm thời được chống đỡ sau khi Quỷ Môn Quan mở ra. Nói thế nào nhỉ, giống như con thuyền của Âm Tào Địa Phủ, dưới mặt đất là nước, đặt thuyền xuống nước, tự nhiên sẽ dựng ra một không gian nhỏ, nhưng không gian này thật ra không phải của Địa Tiên Giới, mà là của Âm Tào Địa Phủ.

Tấn Thọ nghe vậy cũng hiểu được đôi chút, sau đó đột nhiên mở to hai mắt hỏi:

-Âm Tào Địa Phủ và Địa Tiên Giới không cùng một thế giới à?

Hắc Bạch Vô Thường kinh ngạc nhìn Tần Thọ, giống như đang nói: Điều này mà ngươi cũng không biết à?

Tần Thọ nhìn biểu cảm của hai người bọn họ cũng biết là chuyện gì rồi, lập tức hỏi tiếp:

-Không cùng một thế giới, vậy các ngươi ở đó đã bị kẻ khác quấy rối chưa? Ý ta là những yêu quái gì đó ở Địa Tiên Giới. Chuyện Địa Tiên Giới có người săn lùng bắt giết thần tiên các ngươi có biết hay chưa?

Hắc Bạch Vô Thường kiêu ngạo ngẩng đầu nói:

-Địa Phủ có quy tắc của Địa Phủ, có vô số âm thần, vô số quỷ binh, hàng vạn trận pháp, còn có Thập Điện Diêm La trấn thủ, thêm cả có Phong Đô Đại Đế và chúng quỷ các phương canh giữ, ai dám tới Địa Phủ làm loạn?

Bạch Vô Thường nói:

-Bọn ta cũng có nghe nói về chuyện của Địa Tiên Giới, nhưng tình huống của bọn ta rất ngượng ngùng, bọn ta phòng ngự thì thừa sức, nhưng động thủ thì lại bất lực. Ban đầu, Thiên Đình đã đặt ra quy định cho bọn ta, ngoại trừ những tiểu quỷ câu hồn bọn ta, bất kỳ ai cũng không thể đến Địa Tiên Giới. Nếu muốn đi, phải báo cáo với Thiên Đình trước và được sự chấp thuận mới được. Một phần trận pháp của Địa Phủ là ngăn người bên ngoài tiến vào, còn một phần là ngăn bọn ta ra ngoài. Vì vậy, có nhiều lúc, bọn ta cũng là lực bất tòng tâm.

Tần Thọ có chút tin những lời nói này, nhưng không phải là tin tưởng toàn bộ, nhưng sự việc đã như thế này rồi, hắn cũng lười truy hỏi kỹ càng.

Nhưng khi Tần Thọ nghe đến đây thì hắn chợt nhớ ra một chuyện, Địa Phủ có thể lên Thiên Đình xin phép đi Địa Tiên Giới, vậy có phải là Địa Phủ cũng có một lối đi thông đến Thiên Đình không? Nếu vậy hắn cần cái rắm gì phải đi đến Địa Tiên Giới! Đi thẳng đến Thiên Đình không phải là xong chuyện rồi sao?

Còn cục diện hỗn loạn ở Địa Tiên Giới, Ngọc Hoàng đại đế còn không thèm đoái hoài, hắn rảnh hơi quản làm gì?

Thế là, Tần Thọ kích động hỏi:

-Địa Phủ có đường thông đến Thiên Đình?

Hắc Bạch Vô Thường cùng gật đầu.

Tần Thọ lập tức hớn hở, vỗ đùi một cái, cười lớn:

-Như vậy là tốt nhất, hai ngươi đừng nhiều lời nữa, lên trên giúp ta gọi hết bằng hữu của ta xuống đây!

Vừa nghe lời này, Hắc Vô Thường khóc ngay tại chỗ:

-Thần tiên đại nhân, tiểu thần không dám câu hồn của bọn họ đâu.

Tần Thọ nghe vậy thì tức giận trừng mắt nói:

-Câu hồn cái rắm! Các ngươi đem bọn họ xuống đây hoàn chỉnh, ta có lời muốn nói!

Bạch Vô Thường rất nhanh nhạy, lập tức nói:

-Không thành vấn đề! Thỏ gia yên tâm, vậy ta đây lập tức đi gọi bọn họ xuống!


Bạn cần đăng nhập để bình luận