Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 313: Con thỏ bị hãm hại



Chương 313: Con thỏ bị hãm hại





Tần Thọ nghe xong, thâm thúy nói:

-Bớt nhìn chút đi, sau này cơ hội nhìn rất nhiều, đỡ cho đến lúc đó nhìn mắc ói nữa.

Kim Thiền Tử tưởng rằng Tần Thọ nói với hắn thời gian sau này ở Tây Thiên Môn dài lắm vì vậy cười ha hả nói:

-Bần tăng thích như thế, cũng không hề tịch mịch, lại càng không mắc ói. Còn ngươi thì sao, bây giờ xuống trần à?

Tần Thọ nói:

-Đương nhiên.

Kim Thiền Tử mở Tam Tiên Lộ ra, Tần Thọ lập tức đi xuống trần.

Xuống khỏi Tam Tiên Lộ, Tần Thọ đi thẳng đến Phương Thốn Sơn...

- Đại sư huynh, không thể nuông chiều hắn được nha!

-Đúng thế, đúng thế!

-Đây chính là quy củ của Phương Thốn Sơn chúng ta, sao có thể vì một con thỏ mà thay đổi?

-Đúng đó, đại sư huynh. Nếu có tiền lệ, mọi người đều tự do xuống núi, thế chẳng phải sẽ rối tung hết cả?

...

Phương Thốn Sơn, bên ngoài Thính Cổ, một đám người vây quanh Quảng Vân, nói chuyện ồn ào.

Đặc biệt là Quảng Sơn, hùng hùng hổ hổ nhất đám người.

Quảng Vân hừ một tiếng nói:

-Quảng Sơn, nếu ngươi đã nói thế, vậy ra tay đi.

Quảng Sơn rống họng quát rất sảng khoái, nhưng vừa nghe nói thế, lập tức nhíu mày, rụt cổ nói:

-Sư phụ không ở nhà, đại sư huynh lớn nhất, hay là đại sư huynh lên đi.

Quảng Vân trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt khinh thường... .

Ngay hôm qua, họ đã đi gặp Tu Bồ Đề Tổ Sư, hỏi làm thế nào để đối phó con thỏ này, nếu hắn không tuân thủ quy củ thì làm sao đây.

Kết quả, Tu Bồ Đề trả lời rằng:

-Tùy con thỏ đó thôi, nhưng mà không cho phép truyền công pháp tu hành cho hắn, nhưng pháp thuật bình thường thì có thể truyền một chút.

Lời này có thâm ý sâu xa, ý của Tu Bồ Đề, có lẽ như đang nói, mặc kệ con thỏ đó quậy phá, mọi người không cần lo cho nó...

Nhìn qua đây có vẻ đối xử hơi tốt, hơi đặc biệt với con thỏ kia, nhưng mà Tu Bồ Đề Tổ Sư lại nói không truyền công pháp tu hành cho hắn... thế là có ý gì?

Lời này của Tổ Sư thế này là tốt với con thỏ, hay là không tốt đây?

Dù sao, ai tới Phương Thốn Sơn mà chẳng phải để học bản lĩnh? Học không được bản lĩnh, còn tu với đạo cái gì nữa?

Quảng Vân vì chuyện này mà đau đầu cả đêm, kết quả mới nằm xuống lại bị đám sư huynh đệ này đánh thức.

Vừa sáng sớm, Tùng Quả đi sắp xếp bài học hôm nay cho con thỏ và Tôn Ngộ Không, kết quả hiện giờ, chỉ còn lại có con khỉ, chẳng biết tung tích con thỏ kia ở đâu.

Vì vậy Tùng Quả chạy về báo cáo lại, nhưng đứa nhỏ này đơn thuần, không biết khi báo cáo phải khẽ khàng, chỉ mình biết thôi.

Dọc đường hắn kêu la om xòm chạy về, trong lúc lỡ mồm mà tất cả sư huynh đệ đều biết, ồn đến mức Quảng Vân bị bức cung, không biết nên trừng trị con thỏ kia thế nào.

Ngay khi Quảng Vân đang đau hết cả đầu, một thanh âm quen thuộc vang lên:

-Mọi người dậy thật sớm!

Đám người Quảng Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con thỏ từ trên trời hạ xuống.

-Con thỏ!

Tất cả mọi người vô thức hô lên.

Tùng Quả lại nhảy ra, thở hổn hển nói:

-Con thỏ, ngươi không tuân thủ quy củ!

Tần Thọ kinh ngạc hỏi:

-Sao ta không tuân thủ quy củ?

Tùng Quả liền kêu lên:

-Chưa được sự cho phép, ngươi đã tự mình xuống núi! Thế chẳng phải không tuân thủ quy củ rồi.

Tần Thọ kinh hô:

-Không được phép sao?

-Đương nhiên không được phép! - Tùng Quả nói.

Tần Thọ nhếch môi nói:

-Ôi chao... Thế mà không ai nói với ta cả.

Tùng Quả sửng sốt, ra vẻ hôm qua hắn thật đúng là chưa nói chuyện này... Lúc ấy bị tức giận, bỏ đi từ sớm, chưa hề nói gì.

Quảng Vân nghe vậy, trước mắt sáng ngời, trầm giọng nói:

-Tùng Quả, hôm qua ngươi tiễn họ đến nơi ở, mà không nhắc tới quy củ?

Tùng Quả gãi đầu, lúng túng nói:

-Đại sư huynh… đệ… đệ quên mất.

Mắt Quảng Vân lại sáng hơn nữa, đang lo không tìm được cơ hội tìm bậc thang cho con thỏ này, kết quả, Tùng Quả lại đưa tới cửa, vì vậy uy nghiêm nói:

-Con thỏ là người không biết không có tội, nhưng mà ngươi làm đệ tử tông môn, làm việc lại chỉ làm một nửa, ngươi nói phải thế nào?

Tùng Quả cũng thành thật, vừa nghe lời này, mặt nhỏ đỏ lên, mũi cay xè, nghẹn ngào nói:

-Đệ nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.

Quảng Vân len lén trừng mắt liếc Quảng Sơn trong đám người, Quảng Sơn lập tức hiểu được ý của Quảng Vân, kêu lên:

-Đại sư huynh, Tùng Quả còn nhỏ, làm việc khó tránh khỏi có chút sơ suất, không bằng cứ thế mắt nhắm mắt mở coi như xong.

Tùng Quả cảm kích nhìn về phía Quảng Sơn.

Quảng Vân khẽ gật đầu nói:

-Vậy sao được? Quy củ chính là quy củ, sao có thể vì một người mà thay đổi? Thế này đi, Tùng Quả, sau này ngươi phụ trách con thỏ này nhé, lúc nào hắn hiểu được quy củ rồi thì lúc đó hoàn thành hình phạt.

Tùng Quả vừa nghe thấy, lập tức trợn tròn mắt, ngẫm lại trình độ lưu manh của con thỏ kia, vội vàng kêu lên:

-Đại sư huynh! Đừng mà! Ngươi đánh đòn ta cũng được mà, ta không muốn theo con thỏ này.

Tần Thọ vừa nghe, cũng vui vẻ, trên đường đi tới đây, tính cách của Tùng Quả hắn đã sớm nhìn thấu rồi.

Đây chính là một tiểu thư sinh trái tim pha lê nhưng lại muốn giả dạng chín chắn, không có tâm kế gì, cũng không có bản lĩnh nào quá lớn, hắn đi theo mình, đó quả thực chính là... như không có ai đi theo cả!

Vì vậy Tần Thọ lập tức giơ tay, kêu lên:

-Đại sư huynh sáng suốt! Cứ quyết định vậy đi!

Quảng Vân cũng không để ý tới kháng nghị của Tùng Quả, gật đầu nói:

-Được rồi, cứ quyết định như vậy.

Vì vậy, mặc kệ Tùng Quả uất nghẹn đến đỏ mắt, hai mắt đẫm lệ lưng tròng kháng nghị, chuyện này cứ giải quyết như vậy rồi.

Hiển nhiên những người khác cũng không có ý thay Tùng Quả gánh trách nhiệm...

Bỗng nhiên bên tai Tùng Quả đột nhiên vang lên giọng của Quảng Vân, sau đó Tùng Quả liếc mắt nhìn con thỏ đang hân hoan vui vẻ bên cạnh một cái.

Dọc đường, Tùng Quả mài răng, nghiến lợi đi trước con thỏ, vừa đi vừa nói:

-Con thỏ, ta đã nói với ngươi, nơi này là Phương Thốn Sơn, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút.

Tần Thọ cười nói:

-Yên tâm đi, ta ngoan lắm. Đúng rồi, Tôn Ngộ Không đâu?

-Không biết, nhưng mà theo quy củ của tông môn thì bây giờ có lẽ là hắn đang nấu nước gánh củi, đọc sách viết chữ.

Tùng Quả nói như lẽ đương nhiên.

Tần Thọ ngẫm lại, trong nguyên tác Tôn Ngộ Không cũng là sau khi lên núi làm việc vặt nhiều năm, học những thứ bình thường rất nhiều năm mới học tới thần thông.

Vì vậy, Tần Thọ cũng không nghĩ nữa...

Rất nhanh.

Tùng Quả đưa Tần Thọ tới trước một cánh rừng trúc, nói:

-Theo quy củ tông môn, nhập môn ba năm đầu tiên, ngươi cần phải đốn củi và đọc sách. Đốn củi, chính là chặt đám Thiết Trúc này, mỗi ngày phải chặt ba trăm cây Thiết Trúc mới được ăn cơm, hiểu chưa?

Tần Thọ gãi đầu nói:

-Éc, thứ này thoạt nhìn cũng không dễ đốn, chặt nó làm gì?

Tùng Quả sửng sốt, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người hỏi loại vấn đề này.

Đệ tử bình thường đều là sắp đặt cái gì thì cứ thế mà làm cái đó.

Tùng Quả thì đơn thuần, nói không ra được lý do ba hoa chích chòe gì, gãi đầu nói:

-Ta cũng không biết, dù sao thì cũng phải chặt. Ngươi chặt đi, ta trở về đọc sách, chặt xong ngươi đi tìm ta.

Nói xong, Tùng Quả để lại một cây rìu đen tuyền han gỉ rồi đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận