Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 370: Con thỏ đã trở về


Chương 370: Con thỏ đã trở về





Chu Bất Hoặc cầm lấy chiếc đĩa nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cảm khái nói:

-Ta cảm thấy chiếc đĩa này có thể không cần rửa rồi...

Tần Thọ vừa nghe, lông dựng đứng cả lên, hỏi:

-Trước đây không phải ngươi cũng làm qua như vậy chứ?

Chu Bất Hoặc mỉm cười...

Sắc mặt Tần Thọ đen lại, vừa muốn nói ra lời tàn nhẫn sau này sẽ không đến đây nữa.

Lại nghe Chu Bất Hoặc nói:

-Ta vẫn luôn muốn làm như vậy, đáng tiếc là, sư phụ canh chừng chặt quá, chỉ có thể rửa sạch sẽ từng cái một mà thôi. Nhắc tới đây, Hạo Thiên Khuyển, nếu như ngươi không có việc gì, có thể đến giúp đỡ rửa đĩa đấy.

Hạo Thiên Khuyển dường như có vẻ hứng thú, Tần Thọ lại nói:

-Nếu như ngươi cảm thấy vụ buôn bán này của sư phụ quá tốt, muốn thừa dịp này mà đổi công việc càng sớm càng tốt, thì ngươi liền gọi hắn vào đi. Cái miệng này của hắn, ăn qua phân, uống qua nước tiểu, ngươi để hắn liếm đĩa à?

Chu Bất Hoặc vừa nghe vậy, mau chóng đem đĩa ném đi, nói:

-Cái này không thể dùng nữa, làm lại một cái mới.

Hạo Thiên Khuyển mượn men rượu, gầm lên:

-Các người thật quá đáng! Ta phải ăn phân vì lúc ấy ta không mở linh trí! Cái đấy sao có thể tính chứ?

Tần Thọ hơi ngẩng đầu:

-Vụ nước tiểu kia từ bao giờ?

Hạo Thiên Khuyển lập tức nghẹn lời… bèn phất phất chân chó nói:

-Mệt rồi, về ngủ đây.

Nói xong, Hạo Thiên Khuyển nhảy xuống, chạy mất hút.

Chu Bất Hoặc nói:

-Hắn uống thật sao?

Tần Thọ đang định nói, một đầu chó thò vào cửa:

-Con thỏ chết dẫm kia, đồ ngu, không được phép nói chuyện này!

Tần Thọ duỗi móng vuốt ra:

-Mười nghìn hồng linh tinh phí bịt miệng!

Hạo Thiên Khuyển trợn tròn mắt:

-Mẹ nó ngươi còn là người không?

Tần Thọ ngạo nghễ kéo lỗ tai to nói:

-Ta là thỏ!

Hạo Thiên Khuyển lập tức im lặng...

Lúc này Chu Bất Hoặc mới vươn tay ra nói:

-Ta là người, không cần mười nghìn, năm nghìn là được.

Hạo Thiên Khuyển khẽ đảo hai mắt :

-Cút!

Sau đó Hạo Thiên Khuyển chạy đi...

Chờ Hạo Thiên Khuyển đi, Tần Thọ tới thăm Trù Thần một chút, trước khi đi, còn ném vào nhà kho Phong Hoa Lâu không ít nguyên liệu nấu ăn đã càn quét được.

Trù Thần dù cả đời này thích tiền, nhưng vẫn thích nhất các loại nguyên liệu nấu ăn! Hắn và Thực Thần khác hoàn toàn không giống nhau, Thực Thần cơ bản sẽ không làm đồ ăn, còn Trù Thần lại yêu việc này! Dù không có nguyên liệu nấu ăn tốt, nhưng chỉ có mấy tép tỏi hắn cũng muốn làm, nghiên cứu một chút...

Bây giờ thấy đồ đệ mang đến nhiều nguyên liệu tốt như vậy, sắc mặt càng thêm vui mừng, gọi con thỏ ở lại uống hai ly.

Tần Thọ cũng không từ chối, đi theo Trù Thần ăn một bữa thoải mái, trước khi đi còn tiện thể lấy mười vò rượu ngon, lúc này mới cáo từ rời đi.

Sau khi rời quán thịt chó Tứ Hỉ, Tần Thọ rời khỏi thành Thiên Dung, đi thẳng đến Tượng Thần Cốc.

Trên tầng cao nhất của Đức Tự Lâu ở Tượng Thần Cốc, Lỗ Ban ngồi trên đó nhìn đám nhân công phía xa đang nổi sắc xanh, thở dài nói:

-Mẹ nó, con thỏ đi rồi, cũng quá yên tĩnh. Đến chim cũng không hót...

-Sư phụ, người lại nhớ tới con thỏ kia sao? Khi hắn ở đây thì người chê quá phiền phức. - Lỗ Nhất leo lên Đức Tự Lâu, cười nói.

Lỗ Nhị nói:

-Sư phụ, nếu không để con đi gọi con thỏ đó về?

Lỗ Ban mắng:

-Gọi cái rắm! Nếu có lương tâm, thì đã tự mình lăn trở về! Nếu không có lương tâm, gọi làm gì? Chỉ thêm một bụng tức!

Lỗ Nhất và Lỗ Nhị lập tức cười ngượng ngùng một tiếng, không dám đáp lời.

Thực tế, hai ngày nay Lỗ Ban cứ như vậy, tính khí không được tốt, không ai dám lên tiếng, thậm chí cũng không ai dám nói chuyện cùng.

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một tiếng cười to:

-Ai da cái lão này, thật không có lương tâm! Thỏ gia ta ra ngoài liều mạng kiếm tiền mua rượu cho ngươi, ngươi thì ở sau lưng lại nói ta như vậy! Bỏ đi, rượu này không cho người uống nữa! Lỗ Nhị, Lỗ Nhất, hai vị sư huynh, uống rượu không?

Lỗ Ban sửng sốt, còn định mắng ai đang gào thét ngoài kia? Kết quả khi nghe thấy giọng nói này, mắt đột nhiên sáng lên!

Lỗ Nhất, Lỗ Nhị đồng thanh kêu lên:

-Thỏ con?! Sư phụ, thỏ con đã trở lại!

Lỗ Ban hừ hừ nói:

-Đi hay về, liên quan gì tới ta? Lão tử cũng không nhớ hắn!

Lỗ Nhất Lỗ Nhị lập tức vui vẻ, biết sư phụ lại phát tác tính trẻ con, cũng không vặn lại được hắn, dứt khoát nhảy xuống Đức Tự Lâu, nói:

-Con thỏ, ngươi trở lại rồi, sư phụ...

Lỗ Nhất còn chưa kịp nói xong liền nghe thấy trên lầu một tiếng hừ lạnh, lập tức im bặt, nhếch miệng hướng phía trên cho con thỏ cho một ánh mắt ngươi hiểu mà.

Tần Thọ cũng không còn gì để nói, vốn cho rằng Lỗ Ban là một nam tử hán phóng khoáng, không nghĩ tới lại có tính tình giống đại cô nương nhà bên như vậy.

Lỗ Nhị thì thầm:

-Sư phụ nhắc ngươi mấy ngày nay, tới giờ ngươi mới trở về. Chậc chậc chậc… ngươi chuẩn bị rượu ngon gì hả?

Phía trước thấp giọng nói, phía sau bỗng cất cao tiếng lên mấy phần.

Tần Thọ cũng lớn tiếng kêu lên:

-Đây chính là rượu ngon nha! Đích thân tam sư phụ Trù Thần cho ta, nghe nói là cực phẩm của Tửu Thần! Đây chính là thứ ta dùng gan rồng tủy phượng làm long phượng yến để đổi với sư phụ Trù Thần! Chẳng qua là quên tên, rượu này tên gì nhỉ? Cái gì mà... Ai da, không nhớ nổi.

Lúc này, Lỗ Ban giả vờ đi lên Đức Tự Lâu nghe lén, không nhịn được kêu lên:

-Nước được lấy từ Cửu Thiên Ngân Hà Nguyên Tuyền, lại dùng gạo trên đỉnh Linh Sơn, cộng với Bàn Đào, Nhân Sâm, cùng một số thứ quý hiếm ủ mà thành, được xưng nhược vô nhân ẩm, cách nhật thành tiên, Túy Thiên Niên?

Tần Thọ nghe xong, lập tức sững sờ, theo bản năng hỏi:

-Còn có loại rượu này?

Chỉ nghe phốc một tiếng, từ trên Đức Tự Lâu, Lỗ Ban nhảy xuống, dang rộng tay nói:

-Đương nhiên là có, nhưng mà, tiểu tử ngươi không biết hàng, cho ngươi ngươi cũng không biết, cầm cũng lãng phí. Lấy ra, vi sư cho ngươi mở rộng tầm mắt. - Lỗ Ban nói hiên ngang lẫm liệt.

Nhưng cái mặt già kia đã sớm đỏ, hiển nhiên là vì rượu mà không biết xấu hổ.

Lỗ Nhất Lỗ Nhị cũng đã nhìn ra, hai người nín cười, cũng không bóc mẽ, tránh cho đến lúc đó bị đánh một trận.

Trên thực tế, hầu hết người bình thường thì đều hành xử như vậy trong tình huống này.

Nhưng... con thỏ này đâu phải là người bình thường?

Vậy nên liền nghe thấy con thỏ kêu lên:

-Không cần! Rượu gì thì cũng phải uống thôi. Dù sao cũng không có ai chào đón, ta vẫn nên tự mình về nhà uống rượu giải sầu đi. Rượu giải sầu này, với rượu ngon, cũng đều là một vị cả! Không nói nữa, đi đây!

Nói xong, con thỏ liền xoay người rời đi, bỏ lại Lỗ Ban đứng một mình tại chỗ.

Tay Lỗ Ban vẫn đang giơ ra giữa không trung, mặt già đỏ bừng, tức giận mắng:

-Con thỏ chết tiệt, ta không giúp ngươi mở rộng tầm mắt thì ngươi chết sao?

Tần Thọ lại phất phất tay, nói:

-Đừng nói chuyện với ta, không thấy ta đang thương tâm lắm sao? Lúc này nên có mưa rơi, sấm chớp, còn phải có cả tiếng rượu nữa…

Nói xong, con thỏ móc ra một vò rượu, vò rượu tự động thu nhỏ đến cỡ một bàn tay là có thể cầm được, tháo đi lớp giấy bọc, sau một lúc mùi thơm bay ra!

Tần Thọ đứng mũi chịu sào, chỉ ngửi một chút, chân đã có chút không vững, như có mấy phần men say!




Bạn cần đăng nhập để bình luận