Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 482: Cuộc chiến sắp bắt đầu



Chương 482: Cuộc chiến sắp bắt đầu





Lão già lừa đảo hỏi lại:

-Con thỏ, ngươi nghĩ cho kỹ vào, phen này đi sợ là không trở về được đâu đấy.

Tần Thọ nói:

-Thế thì bỏ thêm nắm ớt.

Lão già lừa đảo không nói nên lời, bảo:

-Ngươi có thể ăn nói tử tế được không?

Tần Thọ ngoảnh đầu lại nhìn lão già lừa đảo, chậm rãi nhả từng chữ:

-Ngươi có biết chỗ nào bán nước tương không?

Lão già lừa đảo cạn lời...

Đợi con thỏ đi rồi, lão già lừa đảo mới hỏi Tôn Ngộ Không:

-Con thỏ này nó điên rồi à?

Miệng Tôn Ngộ Không lép nhép:

-Ngươi ăn được cay không?

Lão già lừa đảo:

-... -

Cuối cùng, đúng là Tần Thọ đã đi mua một đống gia vị và cả một chiếc nồi gang to thật, sau đó hô hào hai người tới thẳng Linh Lăng cổ thành dưới chân Cửu Nghi Sơn.

Khi tới Linh Lăng cổ thành, Tần Thọ nhìn cây trụ sắt đen khổng lồ ở cổng thành, bất giác liếm môi, lẳng lặng lấy quyển sổ ra viết một hàng chữ: Trước cổng Linh Lăng cổ thành có một cây xiên nướng.

Vào trong thành, ba người mới nhận ra điều bất thường, là hôm nay có khá đông người trong cổ thành, xuất hiện thêm tương đối nhiều tu sĩ giữa đám đông, và cả một đám yêu quái qua lại như con thoi.

Lão già lừa đảo lầm bầm:

-Vô lý, bình thường đâu có nhiều tu sĩ đến vậy, e là dạo gần đây đã xảy ra chuyện gì rồi, các ngươi đứng đây đợi ta, ta đi nghe ngóng xem sao.

Dứt lời là lão già lừa đảo bỏ đi luôn.

Tần Thọ và Tôn Ngộ Không không cản lại, suốt dọc đường đi hai người đã để ý thấy rằng lão già này cũng có ý đồ với lăng Thuấn Đế ở Cửu Nghi Sơn. Ba người họ có những mục tiêu khác nhau ở cùng một đích đến, hiện tại đang giữ quan hệ hợp tác nên hoàn toàn không cần phải lo lắng lão một đi không trở lại.

Quả nhiên, lão già lừa đảo Thái Hư chân nhân bỏ đi chừng nửa ngày sau đã trở lại, vừa về liền kéo theo hai người đi tìm một quán trọ ở tạm.

Vào phòng, bày trận, đảm bảo người ngoài không nghe thấy được cuộc trò chuyện bên trong.

Lão già lừa đảo mới hạ thấp giọng nói xuống:

-Đã nghe ngóng rõ ràng, xảy ra chuyện thật rồi!

Tim Tần Thọ run run, lo lắng hỏi:

-Trọng Hoa Kinh có chuyện à?

Lão già lừa đảo lắc đầu, Tần Thọ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lão già lừa đảo kể lại:

-Câu Vân đã đến trước rồi, đi đứng rất phô trương, bay thẳng một mạch vào Linh Lăng cổ thành khiến ai nấy tức giận. Diêu Bá Phù sẽ đối đầu trực tiếp với hắn, hai người hẹn nhau quyết chiến vào tối nay trên dòng Tương Giang. Những người mà chúng ta thấy hôm nay đều đến để hóng chuyện.

Tần Thọ băn khoăn:

-Tên Câu Vân đó bị ngu à? Không thể bay vào thành, vì như thế là không tôn trọng Đại Đế của nhân tộc, vậy mà hắn còn bay vào, chẳng phải cố tình gây sự thì là gì?

Lão già lừa đảo nhấp một ngụm nước, chép miệng nói:

-Ta nghe nói Câu Vân đã thách đấu Diêu Bá Phù những hai lần, kết cục là tộc Ngu Thị lấy lí do Diêu Bá Phù đi vắng để từ chối hắn. Ta đoán chừng, cái tính khí nóng nảy của hắn không chịu ngồi yên, lợi dụng cơ hội Thiên Tiên bề trên không thể ra thủ lệnh bèn đến khiêu chiến Diêu Bá Phù bằng cách này. Hiện thời, xem như hắn đã toại nguyện, còn về kết quả thì không thể biết được.

Tần Thọ cũng chép miệng:

-Tên này quả đúng là nhàn cư vi bất thiện, đi khắp nơi kiếm người đánh đấm. Nhưng mà như thế cũng tốt, trai cò tranh nhau, kiểu gì chúng ta cũng đắc lợi.

Lão già lừa đảo gật gù đồng ý rồi móc ra ba tấm vé đặt lên trên bàn, nói:

-Đây là vé xem trận đấu, Ngu Thị cũng biết cách làm kinh doanh ra trò. Hiện giờ, họ đã vây vị trí đắc địa nhất trên dòng Tương Giang lại, hễ ai muốn đến xem trận đấu đều buộc phải mua vé vào, bằng không sẽ bị đuổi ra. Con thỏ, ba tấm vé này không rẻ đâu nhé, mỗi tấm giá một ngàn hồng linh tinh, ngươi xem liệu có xin thanh toán được không?

Lão già lừa đảo hiểu rõ rằng trong ba người thì Tôn Ngộ Không là một tên cướp, và còn là một tên cướp khờ khạo, ăn cướp của Đông Hải Long Cung mà không lấy được một đồng xu nào! Tính đến thời điểm này, vẫn chưa có lần ra tay thứ hai, cho nên vẫn là một tên nghèo kiết xác.

Còn con thỏ hắn quét sạch cả Đông Hải Long Cung, giàu có thực sự, nên lão chẳng buồn hỏi Tôn Ngộ Không mà trực tiếp hỏi ngay con thỏ.

Tần Thọ bật cười, lấy ra một trăm hồng linh tinh rồi nói:

-Cút xéo! Nhiều nhất cho ngươi một trăm, không thêm thắt mảnh nào nữa đâu.

Lão già lừa đảo làm điệu bộ mặt ấm ức vì bị bắt nạt nói:

-Ngươi làm vậy không được, hiện tại chúng ta đang là quan hệ hợp tác, ngươi không thể chơi ta như thế được! Nếu mà cứ thế thì sau này ta không làm mấy việc lỗ vốn nữa đâu nhé.

Tần Thọ lặng im không nói, giơ tay túm lấy mớ hồng linh tinh, lão già lừa đảo cuống quýt vơ một trăm mảnh hồng linh tinh lại, nói giọng hờn dỗi:

-Thôi vậy, thôi vậy, ai kêu chúng ta là chiến hữu cơ chứ? Luôn phải có người chịu hy sinh, thôi thì ta hào phóng chút vậy.

Tần Thọ không nói nên lời...

Đúng vào lúc này, tiếng hô hoán vọng tới ngoài cửa sổ:

-Mau lên, mau lên! Đại công tử sắp khai chiến với tên ngông cuồng kia rồi, tới sớm mà cướp chỗ đẹp. -

-Phải phải phải, mau đi thôi, mình ơi dọn hàng!

-Đóng cửa, đi thôi!

-Đi gì mà đi? Các ngươi có vé không? - Ai đó ngạo nghễ cất tiếng hỏi.

-Vé gì cơ? Chẳng phải ngoài cổng thành có treo thông báo đấy à? Nghe theo sắp đặt, xem thoải mái mà! Có cần vé đâu.

Nam tử mới vừa ngạo nghễ ré lên:

-Cái gì? Không cần vé? Nhưng mà...

Rầm!

Lão già lừa đảo đóng sập cửa lại, mặt đỏ gay, đằng hắng giọng:

-Trời lạnh quá, đóng cửa lại cho ấm.

Tần Thọ nheo mắt lại bảo:

-Giờ đang là tháng bảy, nóng như lửa đốt mà ngươi lại lạnh à?

Lão già lừa đảo rướn cổ lên đáp:

-Ta bị cảm cúm không được à? Ta có phải thần tiên đâu, còn không được phép bị cảm chắc?

Còn lâu Tần Thọ mới tin lão.

Tôn Ngộ Không lên tiếng:

-Lão già, vừa nãy người kia bảo là xem miễn phí. Vé này ngươi lấy đâu ra thế?

Tần Thọ nói:

-Chữ trên mấy tấm vé này vẫn chưa khô hẳn nữa cơ...

Trán lão già lừa đảo nhễ nhại mồ hôi, cười xòa:

-Ta...

Lão chưa kịp nói hết đã nghe thấy tiếng nam tử giận dữ quát tháo ở dưới lầu:

-Không đời nào, một lão đạo sĩ mặc đạo bào vàng vừa bán cho ta, nhìn lão có vẻ tiên phong đạo cốt, đâu có giống phường lừa đảo...

Lão đạo sĩ lập tức nói:

-Ta cũng mua của một lão đạo sĩ mặc đạo bào vàng, ôi... thói đời tệ bạc, sao trần đời lại có kẻ vô liêm sỉ như thế cơ chứ? Ngay đến người tốt như ta còn bị gạt... ôi... ôi? Các ngươi làm gì đấy? Con khỉ, bỏ cây gậy xuống! Con thỏ, ngươi đặt cái ghế xuống! Úi da...

Bạn cần đăng nhập để bình luận