Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 566: Gặp Hằng Nga


Chương 566: Gặp Hằng Nga





Ngay sau đó, một tảng đá lớn trên Vọng Hương Đài bay lên tạo thành từng đợt sương mù, sương mù từ từ bốc lên, trên không trung chậm rãi hiện lên hình ảnh của một người, đó chính là hình dáng của một nữ tử cực kỳ đẹp!

Chỉ cần một bóng dáng thôi cũng khiến cho đám quỷ hồn đang kêu gào đều lần lượt câm miệng, chỉ cần không phải kẻ ngốc là có thể nhìn thấy, dáng người hoàn mỹ như vậy, mỗi một phân đều giống như một tuyệt tác trời cho, đây nhất định là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp! Mọi người đều muốn xem thử nữ nhân này đẹp như thế nào.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, một tên nam tử với cái đầu cực lớn nói thầm một câu:

-Con thỏ bây giờ đều xinh đẹp như vậy sao?

Lời vừa nói ra, vô số cặp mắt tức giận đảo qua đây, hắn lập tức im bặt, cho dù như vậy, hắn vẫn bị một tên quỷ binh không vui kéo về phía sau đội.

-Đại nhân... ta... ngài không thể làm như vậy!

Con quỷ kia theo bản năng muốn mắng chửi người, nhưng ngay lập tức nhận ra cái này không thể trêu vào, vì vậy thảm thiết kêu lên.

Kết quả là những con quỷ xung quanh không ai muốn giúp hắn ta.

Quỷ binh lầm bầm một tiếng:

-Còn ồn ào nữa, ta liền ném ngươi đến cuối Hoàng Tuyền Lộ.

Con quỷ đầu to vừa nghe, sợ tới mức vội câm miệng lại, không dám hé răng.

Đi Hoàng Tuyền Lộ một lần nữa? Còn không bằng đi tìm chết...

Bên kia, Tần Thọ không để ý đến phản ứng của những người bên ngoài, mà là hít sâu một hơi và tập trung nhìn chằm chằm vào bóng người trong làn sương, sau đó sương mù bắt đầu lan rộng ra, hình bóng xinh đẹp xuất hiện rõ ràng trong làn sương mù.

Đồng thời cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu rõ ràng hơn, sương mù bao phủ xung quanh Tần Thọ, Tần Thọ đột nhiên đứng giữa cảnh sắc, đứng đối mặt với nữ nhân kia!

Trong nháy mắt, mắt Tần Thọ lập tức đỏ hơn, nước mắt trào ra không ngừng...

Nữ nhân trước mặt chính là Hằng Nga mà Tần Thọ ngày đêm thương nhớ.

Lúc này, Hằng Nga đang đứng ở cổng Nguyệt Cung, mặc một thân áo trắng, mong chờ nhìn lên bầu trời, trên mặt mang theo sự tưởng niệm, còn có chút mệt mỏi.

Nguyệt Cung ở phía sau, xuyên qua cửa, Tần Thọ có thể thấy được bên trong rất sạch sẽ, giống như lúc hắn còn chưa có rời đi.

Lúc này, Hằng Nga khẽ thở dài, nỉ non nói:

-Ngọc Nhi, em đang ở đâu?

Vừa mới nói xong, nước mắt Hằng Nga như những viên ngọc trai tuôn đầy trên khuôn mặt.

Tần Thọ nghe vậy mà lòng đau như cắt, hận không thể ngay lập tức xông lên Mặt Trăng để gặp Hằng Nga.

Nghĩ đến hai người thiên địa ngăn cách, lòng Tần Thọ như lửa đốt.

Hằng Nga lại nói:

-Ngọc Nhi, em đã đi ba trăm bảy mươi tư năm hai trăm mười ba ngày rồi, khi nào thì em mới trở lại?

Lúc này, một nữ tử đi tới, kính cẩn nói:

-Phu nhân, người đã đứng đây ba ngày ba đêm, người nên trở về nghỉ ngơi đi.

Tần Thọ không nhận ra nữ tử này, nhưng hình như nàng ta là cư dân của Phong Hoa Thành, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.

Hằng Nga lắc đầu nói:

-Ta đứng chờ một lát nữa, nổi gió rồi, ngươi đi nói với đám người Sa Khôn không cần lo lắng cho ta. Ngươi cũng không cần phải chiếu cố ta, những ngày nay qua đã khổ cực nhiều rồi.

Hữu Phong ngượng ngùng nói:

-Phu nhân, người cũng đừng làm khó ta. Hơn ba trăm năm qua, Phong Hoa Thành chúng ta người có thể tuyển chọn để chăm sóc người cũng đã tuyển chọn, ta là người cuối cùng rồi. Sa Khôn, Nhất Bính bọn họ đều nói nếu người không đồng ý, bọn họ chỉ có thể mặt dày mà chăm sóc cho người, nếu không khi thỏ gia quay lại sẽ đích thân giết chết bọn hắn, nam nữ có khác biệt, bọn họ ngại ngùng không dám đến đây... Trong phạm vi một trăm mét quanh Nguyệt Cung, ngoại trừ nữ giới, những người khác đều không thể tới.

Hằng Nga nhất thời không biết nói gì, sau đó bất đắc dĩ nói:

-Vậy làm phiền Hữu Phong.

Nghe đến đó, trong lòng Tần Thọ ấm áp, đối với hành vi lúc trước mang các thành viên Sa Khôn, Nhất Bính và đám người trở về Nguyệt Cung thì càng đắc ý hơn.

Hữu Phong vui vẻ nói:

-Phu nhân không ghét bỏ Hữu Phong vụng về là tốt rồi.

-Tại sao ngươi lại đội mũ? - Hằng Nga tò mò hỏi.

Hữu Phong có chút hoảng hốt nói:

-Không... không có gì...

Tần Thọ rất quan tâm đến sự an nguy của Hằng Nga, đối với bất kỳ dị thường nào trong đầu hắn cũng suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa đều là suy nghĩ theo chiều hướng không tốt. Trong tâm nói: "Có phải người nữ nhân này do kẻ xấu phái tới không? Nữ nhân này có vấn đề gì không?"

Hằng Nga cũng rất tò mò nói:

-Ta có nghe Sa Khôn nói qua, khi chọn người luôn chọn người đẹp, muội muội ngươi xinh đẹp như vậy không nên là người cuối cùng được tuyển chọn chứ? Ngươi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hằng Nga nói như vậy, thực tế là nàng có chút nghi ngờ động cơ của Hữu Phong.

Hữu Phong vừa khóc vừa nói:

-Phu nhân, ta... cái đó... thật sự không có việc gì. Ta chỉ là... trời sinh có bệnh, trên đầu không có gì cả... sợ người ghét bỏ. Tốt nhất là người đừng nhìn.

Tuy rằng Hằng Nga có hơi đề phòng, nhưng dù sao nàng cũng là một người đơn thuần, có chút thương tiếc nói:

-Nha đầu ngốc này, ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi chứ?

Hữu Phong xoắn xuýt không biết nên từ chối thế nào, lúc này đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, mũ trên đầu Hữu Phong bị xốc lên, cùng lúc đó, Tần Thọ và Hằng Nga đồng thanh kêu lên:

-A?!

Hữu Phong hoảng sợ định đội mũ lại thì nghe Hằng Nga quát to một tiếng:

-Đừng nhúc nhích!

Hữu Phong sợ đến mức nước mắt trào ra, nức nở nói:

-Phu nhân, ta không có cố ý... thật mà... hu hu...

Hằng Nga thấy vậy, mỉm cười, sau đó thất thần nhìn đỉnh đầu của Hữu Phong.

Trên đỉnh đầu Hữu Phong là một đôi tai thỏ dài màu trắng!

Hằng Nga đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ nó, dịu dàng nói:

-Em sợ nó sẽ làm ta nhớ Ngọc Nhi, sợ ta buồn à?

Hữu Phong ngoan ngoãn gật đầu.

Hằng Nga lắc đầu nói:

-Nha đầu ngốc, ngay cả khi không có em, ta vẫn sẽ rất nhớ Ngọc Nhi, có em, ta cũng sẽ không có nhớ thêm nhiều hơn được đâu...

Hữu Phong thấy Hằng Nga dễ ở chung như vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, thận trọng nói:

-Phu nhân, em nghe nói thỏ gia đã rời đi nhiều năm rồi. Lúc đó còn có một cuộc chiến rất đáng sợ... Người không sợ... sợ phải chờ đợi vô ích sao?

Hữu Phong muốn nói rằng Tần Thọ đã chết, vì vậy cũng đừng làm khổ chính mình, chúng ta nhìn thấy rất đau lòng.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không dám nói ra.

Hằng Nga thanh khiết thông minh, đương nhiên hiểu được ý của Hữu Phong, nhưng nàng không có tức giận, cũng không ngẩng đầu lên nhìn lên trời nữa, mà đột nhiên cúi đầu, nghi hoặc nhìn vào khoảng không trước mắt, Hằng Nga nói:

-Tuy rằng ta không biết trước được tương lai sẽ như thế nào, nhưng mà ta biết chắc rằng Ngọc Nhi còn sống!




Bạn cần đăng nhập để bình luận