Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 330: Còn không chui vào trong nồi? (2)


Chương 330: Còn không chui vào trong nồi (2)





Đáng tiếc, con thỏ hoàn toàn không nghe được, cánh tay xương khô kia cũng mặc kệ hắn kêu la cái gì, vươn ngón tay thứ ba ra, nhẹ nhàng gõ một phát lên thân Huyết Yến Đao!

Chợt nghe thấy rắc một tiếng như tiếng thủy tinh bị đập bể!

Huyết Yến Đao trực tiếp bị nổ nát trên không, hóa thành một cơn mưa máu rơi đầy trời!

Tiếp theo, con thỏ giống như một cơn lốc xoáy nhỏ, lập tức hút hết tất cả những giọt mưa máu vào trong cơ thể. Con thỏ kia lúc ngủ cũng không biết mơ thấy cái gì mà còn chẹp chẹp miệng hai tiếng...

Còn Hắc lão thì lại phun một ngụm máu ra thật xa! Ôm ngực hung tợn nhìn chằm chằm Tần Thọ, như một con rắn độc có thể cắn người bất cứ lúc nào. Cơn oán hận của hắn dày đặc đến mức đám Yêu Vương xa ở ngoài nghìn dặm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng!

-E là Hắc Giao Long này sắp nổi điên rồi!

-Nếu mà liều mạng, thì thắng bại khó đoán lắm.

-Chưa chắc, con thỏ kia có xương khô bảo vệ, chỉ sợ nếu Hắc Giao Long kia xông lên thì… hì hì...

-Vậy cũng không nhất định, suy cho cùng pháp bảo chỉ là pháp bảo, không có trí tuệ như con người, nếu Hắc Giao Long chơi thủ đoạn, chưa biết chừng sẽ kiềm hãm được xương khô, sau đó một kích mất mạng!

Đủ loại cách nói, cách nói nào cũng có, cuối cùng một đám ngoan ngoãn nhìn về phía Hắc Giao Long, muốn biết hắn dùng cách gì để giết con thỏ.

Ngao Bính đã sớm sợ tới mức không nói nên lời, tuy Hắc Giao Long chỉ là một con Giao Long. Ở khía cạnh huyết thống không bằng hắn, nhưng thần thông và thủ đoạn lại mạnh hơn Ngao Bính rất rất nhiều lần. Đó cũng là điều mà bình thường Ngao Bính ỷ vào!

Nay đội quân của hải tộc bị con thỏ mạnh mẽ hút lại, pháp bảo Huyết Yến Đao mạnh nhất của Hắc Giao Long lại bị bóp nát. Giờ này hắn thật sự cảm thấy rợn người, có hơi hối hận vì đã khiêu khích con thỏ này.

Ngay lúc Ngao Bính khó xử tiến không được lùi không xong thì Hắc Giao Long hừ lạnh một tiếng nói:

-Ta đây còn có một cách!

Ngao Bính nghe thế, trong lòng hơi bình tĩnh lại, vội la lên:

-Vậy còn chờ gì nữa? Mau dùng đi!

Hắc Giao Long khẽ gật đầu, xoay người sang chỗ khác, con ngươi càng ngày càng đen, cuối cùng phát ra một tiếng rồng ngâm, bay lên trời, y phục vỡ tan tành, cả người kéo dài ra, rồi biến thành một con Giao Long to lớn dài nghìn dặm!

Giao Long xoay người, mây đen quay cuồng, sấm sét rền vang!

Khí thế kia áp cả khí thế của đội quân hải tộc!

-Grào!

Giao Long gầm lên giận dữ, khí thế tận trời, như muốn gầm chết con thỏ!

Đúng lúc này, Hắc Ma Thần Hạp trên cổ con thỏ lại mở ra, tiếp theo, một cái đầu lâu bằng thủy tinh chui ra. Sau đó, phía dưới đầu lâu lại vươn ra một bàn tay, cái tay kia cầm lấy đầu lâu ném bay ra ngoài, như là đang ném rác rưởi vậy, lúc thì lại ném một khúc xương, một cái chân, một cánh tay ra... Cuối cùng, đám xương cốt kia như có nam châm hút lấy nhau, lắp ráp thành một bộ xương khô bằng thủy tinh.

Bộ xương khô bằng thủy tinh kia kéo cánh tay trái xuống, cánh tay trái hóa thành một cây đao, cách không vung lên hai đao với Giao Long trên bầu trời!

Bộ xương khô kia cũng không lớn, như kiến đấu với voi, hình ảnh ấy trông cực kỳ buồn cười!

Chẳng qua, mọi người lại không cười nổi, bởi vì chính bộ xương khô kia đã dùng hai ngón tay gõ nát Huyết Yến Đao! Bộ xương khô như thế thật sự là con kiến ư?

Ngay lúc này, Hắc Giao Long lại gầm lên một tiếng!

Tiếng gầm rung trời giống như tiếng sấm!

Trong tiếng gầm ấy chứa đầy giận dữ!

Còn có cả không cam lòng!

Có điều, cuối cùng chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng!

Mọi người nghe thấy vậy, đều cảm thán, Huyết Yến Đao bị gõ nát, Hắc Giao Long quả thật là đau lòng muốn chết!

Bỗng nhiên, bộ xương khô kia như là bị dọa sợ, vội vàng ấn cánh tay trái về bả vai, sau đó xoay người chạy tới trước mặt con thỏ, mở Hắc Ma Thần Hạp ra, tháo bản thân thành từng linh kiện nhét vào.

Mọi người thấy thế, mặt lộ vẻ khó hiểu, lẩm bẩm nói:

-Chuyện gì xảy ra vậy?

-Bộ xương khô sợ?

-Không thể nào?

-Đây rốt cuộc là làm sao?

...

Ngay khi mọi người không hiểu ra sao, thì bỗng thấy con thỏ duỗi lưng một cái, cả người kêu rắc rắc, sau đó thở dài một tiếng:

-Haiz... Cuối cùng vẫn kém một chút, chán ghê!

Đang nói thì con thỏ mở hai mắt ra, thấy xung quanh im lìm, không ai nói tiếng nào.

Đội quân hải tộc trên mặt biển cũng chẳng nói câu nào, giống như bị người dùng pháp thuật định thân.

Tần Thọ gãi đầu, nói:

-Sao thế?

Ngay sau đó, Tần Thọ phát hiện ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đỉnh đầu hắn!

Tần Thọ cũng ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Giao Long vô cùng lớn đang nằm sấp trong đám mây nhìn chằm chằm hắn!

Tần Thọ sửng sốt, ánh mắt lập tức sáng lên! Hắn nhớ tới con Hắc Long ở sau bếp của Trù Thần! Lúc trước, hắn chưa ăn được con Hắc Long kia, giờ lại tới một con thì sao hắn có thể bỏ qua?

Vì thế, Tần Thọ móc Lò Bát Quái ra đặt trước mặt theo bản năng, hét lớn một tiếng:

-Nào! Còn không mau chui vào trong nồi!

Câu đó vừa nói ra, mọi người lập tức cảm giác được trên đầu mình bay qua ba con quạ, âm thầm chửi đổng trong lòng:

“Lối suy nghĩ của con thỏ chết bầm này sao lại kỳ lạ như thế cơ chứ?”

Chưa đợi mọi người chửi đổng lên, chợt nghe phụt phụt phụt... một tiếng trầm đục, sau đó Hắc Giao Long đang nằm sấp trong biển mây bỗng nhiên cắt thành từng khúc, máu tươi rơi xuống như mưa, từng khúc thịt rồng đều tăm tắm rớt xuống, đập vào rất nhiều hải tộc rơi vào trong nước, Sau đó, vẻ mặt bọn hắn ngơ ngác trồi lên, cả đám nhìn con thỏ giống như nhìn thấy quỷ.

Bầu rượu trong tay Yêu Vương cũng rớt xuống đất, há hốc miệng, một đám không ai dám nói câu gì... Lúc trước, nhìn con thỏ như một trò cười, giờ... thế mà không có ai dám liếc nhìn con thỏ kia một cái! Đặc biệt là chiếc Hắc Ma Thần Hạp trên cổ con thỏ... sợ thứ đồ đó lại mở ra, bò ra một bộ xương khô vung tay múa chân với bọn họ mấy cái.

Ngao Bính đã hoàn toàn sững sờ... môi tím tái, mặt trắng bệch, sau đó xoay người lặn thẳng vào trong biển, chạy về phía Đông Hải Long Cung. Hắn vừa chạy vừa lẩm bẩm:

-Đáng sợ... thật đáng sợ!

Ngao Anh thấy cảnh ấy thì lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, sự việc xảy ra quá nhanh và quá quỷ dị, nàng hoàn toàn không có cơ hội làm bất cứ chuyện gì.

Nay đã đến một bước này, nàng cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Đúng lúc này, con thỏ đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hét lớn:

-Dừng tay lại hết cho ta! Đây là của ta của ta, trả hết lại đây! Con cua kia, trả thịt rồng trong tay ngươi lại mau! Con bạch tuộc nữa, thịt rồng rớt xuống trên người ngươi cũng trả lại đây! Con cá mập này, không bị đập ngu thì đưa thịt rồng lại cho thỏ gia ta! Thiếu một khúc thì thỏ gia ta nấu hết các người!

-Đúng đúng đúng! Ngây hết ra đó làm gì? Mau cầm thịt rồng lại đây cho ta, ta muốn nấu hết cả con, ha ha… - Lò Bát Quái cáo mượn oai hùm hô theo.

Nếu là bình thường, đám đội quân hải tộc ấy nghe nói như thế đương nhiên sẽ cười ha ha, sau đó ùa lên dạy đối phương làm người.

Thế nhưng, sau khi trải qua chuyện ban nãy thì đám hải tộc của Đông Hải thường tác oai tác quái lập tức ngoan ngoãn đưa thịt rồng tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận