Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 436: Vòng bạn bè của con thỏ (4)


Chương 436: Vòng bạn bè của con thỏ (4)





Gương mặt Ngang Nhật Kê giận dữ, lại không biết phải trút giận thế nào.

Kim Thiền Tử giống như là một người không biết tức giận, mặt tươi cười, vẻ mặt hiền hòa lôi kéo tình cảm với người khác. Người ta nói không ai đánh kẻ mặt cười, bị kiểu người như vậy bám theo, họ cũng không dễ trở mặt.

Quan trọng là, không dám trở mặt!

Tuy rằng Phật môn phía tây không thể so với Thiên Đình, cho dù Phật tổ Như Lai có thực lực của Tứ Ngự, nhưng xét về địa vị, cũng chỉ đứng hàng Ngũ lão, so ra kém với đại đế đứng hàng Tứ Ngự. Nhưng đó là tương đối so với Thiên Đình, còn một đám tinh quân bọn họ và các tinh đấu khác sao có thể so nổi với Phật tổ Như Lai chứ?

Kim Thiền Tử còn là tâm phúc của Phật tổ Như Lai, là đệ tử Phật tổ Như Lai thích nhất, địa vị ở Phật Môn cũng rất cao. Nếu so sánh, cũng cao hơn mấy tầng so với đám tinh quân bọn họ!

Kim Thiền Tử đồng ý khom lưng kết giao với họ, gương mặt tươi cười, họ thật sự không dám trở mặt mà mắng người, hoặc không để ý tới cái gì mà bỏ đi.

Quan trọng là, nếu không ai để ý tới Kim Thiền Tử, Kim Thiền Tử sẽ hô to một tiếng:

-Có phải ngươi không cho ta và sư phụ mặt mũi không?

Sau đó đối phương lập tức ngoan ngoãn trở về nghe hắn dông dài…

Dù sao Tây Thiên Môn vẫn luôn là Phật Môn hỗ trợ trấn thủ, người ta không có công lao cũng có khổ lao, huống chi công lao cũng không ít.

Cái gì gọi là trấn thủ? Vậy thì cái cửa này bọn họ để ngươi qua thì qua, không cho ngươi qua, có bản lĩnh thì tìm người gửi cho ngươi chỉ thị đi.

Nếu như bọn họ đấu đá lung tung, Kim Thiền Tử không nói gì, Câu Trần ở thời điểm này cũng không có gì, thế nhưng một khi Ngọc Đế trở về…

Lấy nhận thức của họ đối với đám người Phật Môn mà nhìn, những tên trọc này lòng rộng như biển với bên ngoài, nhưng nhớ đến kẻ thù thì không có cơ hội thì thôi, có cơ hội tuyệt đối sẽ ngay lập tức chạy đến Lăng Tiêu Bảo Điện cáo trạng.

Lấy tính tình Ngọc Đế, vậy những những tinh quân bọn họ ấy cũng đừng nghĩ trải qua tháng ngày dễ chịu.

Quan trọng nhất chính là giống như những người bên ngoài kia suy đoán, Câu Trần đại đế quá trẻ tuổi, tuy rằng thống ngự quần tinh, nhưng thân tín có hạn. Hơn nữa lại nắm quyền tạm thời, những tinh quân, tinh đấu này đều phụng mệnh làm việc, sẽ không liều mạng đi làm. Chuyện này ngược lại không hoàn toàn nhằm vào Câu Trần đại đế, cho dù là Ngọc Đế, những người này cũng thường xuất công không xuất lực.

Hơn nữa, bởi vì đại đa số những người này đều là môn khách Tiệt giáo hoặc là lính nhà Khương chết trận trong trận chiến nhà Thương, trong đó còn có Trụ Vương.

Những người này một bụng oán hận Thiên Đình, nếu không phải chân linh bị giam trên Phong Thần Bảng, bị thánh nhân áp, bọn họ không tạo phản xem như là trời đất chứng giám rồi.

Kim Thiền Tử đứng ở đó, nói chuyện với mọi người bằng cái lưỡi không xương của mình. Ưu điểm duy nhất là hắn nói chuyện không phun nước miếng, hơn nữa còn rất dễ nghe, vì thế mọi người cũng nhẫn nhịn mà nghe…

Ngang Nhật Kê trước hết không chịu được, nói khẽ với Lâu Kim Cẩu:

-Huynh đệ, làm sao giờ? Nửa canh giờ, hoà thượng này hình như mới bắt đầu…

Lâu Kim Cẩu thở dài nói:

-Còn có thể làm thế nào? Bây giờ đi qua cũng không kịp, dứt khoát ở ngay đây nghe hắn nói nhảm đi. Nếu như bên trên hỏi đến thì nói hắn không cho qua. Ừ… Chúng ta cũng xem như tận tâm tận lực, ít ra giữ gìn quan hệ lẫn nhau.

Ngang Nhật Kê gật đầu nói:

-Anh minh!

Ngoài Đông Thiên Môn thì không hài hòa như thế.

Xì xì…

Kèn kẹt…

Oành!

Gương mặt Giác Mộc Giao nham hiểm nhìn đốm lửa cháy không ngừng trước mắt, truyền tống trận chớp đèn, quay đầu nhìn về phía xa, nhìn Tôn Vô ôm một thanh kiếm tựa như tượng đá đứng ở đó không nhúc nhích hỏi:

-Tôn Vô đại nhân, sao truyền tống trận này lại hỏng vậy?

Nghe được câu hỏi này, Kháng Kim Long, Đê Thổ Hạc, Phòng Nhật Thố, Tâm Nguyệt Hồ, Vĩ Hỏa Hổ, Ki Thủy Báo và tinh quân cùng với một đám tập thể Tinh Đấu đưa cổ dài nhìn về phía Tôn Vô.

Đối với Tôn Vô, rõ ràng là bọn họ hơi sợ, bởi vì bọn họ rất rõ, Tứ Đại Thiên Môn nếu như nói cái nào khó xông nhất, Đông Thiên Môn này tuyệt đối là một trong những cửa đó! Bởi vì cho tới bây giờ, chưa ai từng thấy kiếm của Tôn Vô xuất ra khỏi vỏ. Nam nhân giống như tảng đá này chính là đại đệ tử của Đông Cực Thanh Hoa đại đế, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, được xưng Bất Động Tôn, rất nhiều năm trước cũng đã bước vào cảnh giới Kim Tiên, bây giờ đạt đến cấp độ gì cũng không ai biết.

Đồng thời, Tôn Vô cũng là một người nổi tiếng khó chịu trong số tất cả thiên thần, nên mọi người vẫn có chút lo lắng.

Tôn Vô cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói:

-Luyện kiếm, không cẩn thận chém hỏng.

-Gì cơ?

Giác Mộc Giao vừa nghe, xém chút nữa oanh tạc, trợn to mắt nhỏ chỉ vào truyền tống trận bắn ra ánh lửa xanh, kêu lên:

-Đây chính là truyền tống trận của Tứ Đại Thiên Môn, ngươi cứ bổ ra như thế?

Tôn Vô quay đầu nói:

-Ngươi đang trách móc ta sao?

Giác Mộc Giao đỏ mặt, một chữ cuối cùng cũng không thể thốt ra khỏi miệng, mà nghiến răng nghiến lợi nói:

-Bọn ta nhận được mệnh lệnh của Câu Trần đại đế, đi tới Nam Thiên Môn lùng bắt con thỏ. Không có truyền tống trận, ngươi bảo bọn ta làm sao vượt qua?

Mặt Tôn Vô vô cảm nói:

-Chạy qua.

Phụt!

Giác Mộc Giao phun ra một ngụm máu, cắn răng nghiến lợi nói:

-Chạy qua? Tiên Giới lớn bao nhiêu, trong lòng ngươi không biết sao? Chạy bộ, chạy con mẹ nó mười vạn năm cũng chưa chắc có thể tới nơi.

Giác Mộc Giao tức giận, nhìn về phía Kháng Kim Long, Đê Thổ Hạc, Phòng Nhật Thố và những kẻ khác bên cạnh, dường như đang nói: “Các ngươi nói có đúng không?”

Kết quả những người đó người ngửa đầu, người cúi đầu, chỉ có Phòng Nhật Thố tới gần, nhỏ giọng nói:

-Nói gì? Nói nhiều rồi bị đánh thì sao? Tuy rằng Đông Cực Thanh Hoa đại đế không ở hàng ngũ Tứ Ngự, nhưng ai cũng biết năm đó là Lục Ngự thiên hạ. Sau này xảy ra chút chuyện, Đông Cực Thanh Hoa đại đế bỏ gánh không làm, hơn nữa vị kia… Uầy không nói cũng được. Nói chung, tính khí Đông Cực Thanh Hoa đại đế còn khét hơn Câu Trần, Câu Trần cũng không muốn chọc giận hắn, chúng ta cũng đừng xúi quẩy.

Giác Mộc Giao có thể nói gì? Cười khổ nói:

-Quên đi, bắt một con thỏ mà thôi, chúng ta không đi thì cũng không có chuyện gì. Người từ ba phía khác đi tới, tự nhiên là nước chảy thành sông, không kém mấy người chúng ta, nếu thật sự bị hỏi thì truyền tống trận hỏng rồi, chúng ta cũng không thể làm gì được…

Phòng Nhật Thố liều mạng gật đầu nói:

-Đúng đúng đúng… Chính là đạo lý này.

Kết quả là Câu Trần đại đế phái Chư Thiên tinh đấu tới, bởi vì đủ loại nguyên nhân, bốn phương Đông Tây Nam Bắc, từ đủ mọi hướng đều không đến được.

Chỉ còn sót lại Nam Thiên Môn bên này…


Bạn cần đăng nhập để bình luận