Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 410: Tên sát thủ này thật đáng sợ.




Tần Thọ vốn dĩ định nói vài câu, nhưng nghe đến đây, thân thể đột nhiên cứng đờ, nói:

-Ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi, có tâm sự gì thì nói ra! Này huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Bình Đầu Ca bất giác sờ vò rượu, Tần Thọ vội vàng đem vò rượu cất đi, nói:

-Cứ tự nhiên nói đi!

Nhìn hoàng hôn phía xa xa, cuối cùng hắn thản nhiên nói:

-Quên đi, đừng nói nữa.

Nói xong, Bình Đầu Ca lại đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Tần Thọ cau mày hỏi:

-Ngươi có phải càng đánh càng khỏe hay không? Ta thấy thân thể của ngươi hồi phục rất nhanh, ngày đó ngươi bị đánh tơi bời, nhưng sau khi ngủ dậy, ngươi lại sống lại như chưa có chuyện gì. Đầu của ngươi, hai ngày này nó trở nên càng ngày càng cứng...

Bình Đầu Ca quay lại, cười toe toét với Tần Thọ.

-Vậy nên, ngươi phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không, lần sau chúng ta gặp nhau, ta sẽ khiến ngươi choáng váng rồi lột sạch lông của ngươi! Đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đã làm điều gì sau lưng ta. Nhưng cho dù ngươi lấy bao nhiêu đi nữa, chỉ cần ta đủ mạnh mẽ, ta đều có thể lấy lại. Việc của ngươi là hãy giữ gìn nó cẩn thận...

Tần Thọ:

-...

Bình Đầu Ca quay lưng bỏ đi, dưới ánh chiều tà, hắn nặng nề bước từng bước một.

Tần Thọ nhìn bóng lưng của Bình Đầu Ca, trong lòng cảm thấy ảm đạm, không thể không thở dài:

-Mặt trời lặn như màu máu, bộ dạng của hắn... như heo sữa quay...

Phù!

Bình Đầu Ca suýt chút nữa rơi từ trên mây xuống, quay đầu lại chửi:

-Con thỏ chết tiệt! Sớm muộn gì ta cũng sẽ nướng ngươi!

Tần Thọ cười tủm tỉm:

-Ai bảo ngươi chơi đùa dai dẳng với ta? Ta hỏi thật, bây giờ ngươi định đi đâu?

Bình Đầu Ca suy nghĩ một chút, lấy ra một cuốn sổ, lật lật mấy trang, sau đó nghiêm túc nói:

-Đi về phía nam, có một lão bất tử ở đó. Lúc đầu ta không đánh lại hắn. Bây giờ có thể đánh lại rồi. Ta phải đi đánh hắn một trận.

Tần Thọ nói:

-Trước kia tên đó bắt nạt ngươi sao?

Bình Đầu Ca bình thản lắc đầu, nói rất tự nhiên:

-Không phải, có điều lúc đầu hắn khỏe hơn ta, hiện tại ta nghĩ ta có thể đánh lại hắn. Trước tiên phải đi đánh một trận mới biết được!

Nói xong, Bình Đầu Ca lấy bút ra viết vài chữ vào sổ, Tần Thọ hỏi:

-Ngươi đang viết cái gì?

Bình Đầu Ca nói một cách tự nhiên:

-Một con thỏ, ông tám lạng bà nửa cân, thực lực tăng cao. Quay đầu là bờ.

Tần Thọ trực tiếp chửi bới:

-Biến! Biến đi! Biến càng xa càng tốt!

Bình Đầu Ca ngừng nói chuyện với Tần Thọ, xoay người rời đi, lần này hắn ta thực sự rời đi.

Nhìn Bình Đầu Ca biến mất phía chân trời, Tần Thọ thở dài, tự nói với mình:

-Hi vọng ngươi không chết trên đường.

Nói xong, Tần Thọ lấy xe ngựa ra, phóng thẳng đến Cửu Nghi Sơn!

Cùng lúc đó, giữa Thiên Đình bỗng nhiên truyền ra một tiếng vang thật lớn! Tất cả các vị thần hầu như cùng lúc đứng dậy, ngẩn đầu nhìn phía Lăng Tiêu Bảo Điện!

Trong Lăng Tiêu Bảo Điện lóe ra bảo quang.

Không lâu sau, Thái Bạch Kim Tinh bước ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện như không có chuyện gì xảy ra, các vị thần ngồi quay lại vị trí của mình.

Một ngày sau, Tần Thọ chuẩn bị đi vào một cái đầm lớn giữa vùng núi rộng lớn!

Vân Mộng Trạch cũng không xa lạ gì với Tần Thọ, bởi vì dưới trần thế cũng có Vân Mộng Trạch, trước kia còn gọi là Vân Mộng Đại Trạch!

Vân Mộng Trạch nằm trên đồng bằng Giang Hán ở tỉnh Hồ Bắc, phía Đông đến Đại Biệt Sơn, phía Bắc đến Tô Châu, phía Tây đến Nghi Xương, và phía Nam giáp Dương Tử Giang. Khi đó Vân Mộng Trạch do các hồ lớn nhỏ hình thành, nhưng sau này do phía thượng nguồn đổ về một lượng lớn phù sa, phù sa bồi lấp thành nhiều hồ nhỏ, cộng thêm hạn hán, Vân Mộng Đại Trạch cũng bắt đầu thu nhỏ. Nó tiếp tục co lại và sau đó trở thành Vân Mộng Trạch bây giờ.

Nghĩ đến đây, Tần Thọ không khỏi sửng sốt!

Đó là bởi vì Tần Thọ nhớ rằng trên Địa Cầu dường như có một ngọn Cửu Nghi Sơn!

Tuy nhiên, Tần Thọ không quen thuộc lắm với Cửu Nghi Sơn, nên khi Hạo Thiên Khuyển nhắc đến Cửu Nghi Sơn thì hắn không phản ứng nhiều, vì nghĩ nó chỉ là tình cờ trùng tên. Sở dĩ bây giờ hắn chợt nhớ ra nguyên nhân chính là vì Vân Mộng Trạch. Tuy Tần Thọ không biết vị trí của Cửu Nghi Sơn, nhưng hắn chắc chắn rằng đều ở trên khu vực đó!

Tần Thọ không có việc gì làm trong thời gian rảnh rỗi, vì vậy hắn đã nảy ra một ý tưởng to gan, vậy thì Cửu Nghi Sơn, không phải là ở Vân Mộng Trạch sao?

Nếu vậy...

Tần Thọ tát vào mặt kêu lên:

-Con mẹ nó! Địa Cầu chính là hình ảnh thu nhỏ của Địa Tiên Giới?

Địa Tiên Giới được chia thành bốn khối, bốn đại lục, chia tách cẩn thận, lần lượt nối tiếp nhau, Địa Cầu dường như chính là đại lục Á Âu, châu Phi, châu Nam Bắc Mỹ, cùng châu Nam Cực. Ít nhất là châu Úc... Theo quan điểm Tần Thọ, nó có thể được xếp vào một hòn đảo lớn hơn. Dường như Địa Tiên Giới cũng có một hòn đảo khổng lồ ở hải ngoại...

Tần Thọ gãi đầu nói:

-Lẽ nào, thật sự tương ứng sao? Còn ta ở đây, ở thế giới này cũng có chút hiệu quả. Con thỏ ngốc nghếch ấy chết rồi, nhưng ta lại bị Ngô Cương mang đến... Lẽ nào, Địa Cầu không xa như ta tưởng.

Có ba nghìn đại thế giới giữa trời và đất, vô số tiểu thế giới, nói không chừng thế giới của ta đang ở bên cạnh ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thọ cũng hừng hực, dù sao Địa Cầu cũng là quê hương của hắn. Hiện tại hắn cũng được coi như là một nửa thần tiên, trên người còn có thần vị của thiên thần, nếu như trở về, đây tuyệt đối là áo gấm về làng!

Khi đó, hắn cũng sẽ tìm đến những bạn học thường giả vờ hung dữ trước mặt mình, trước mặt con cái nhà người khác, dạy dỗ một phen.

Nữ thần lúc trước không dám theo đuổi, hắn cũng sẽ đi một vòng trước mắt nàng.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất mà Tần Thọ muốn làm là đi viếng mộ Tần lão gia tử.

Đây cũng là nỗi lo lắng của Tần Thọ, hắn chết rồi, Tần lão gia tử không còn người thân, Tần Thọ thật sự sợ mộ phần sẽ bị người lãng quên, hoặc là bị tên khốn nào đó san bằng...

Càng nghĩ Tần Thọ càng cảm thấy lo lắng...

Vừa nghĩ tới đây, Tần Thọ mơ hồ nghe được tiênga kèn từ xa xa truyền đến, vô thức mở rèm xe ngựa nhìn ra, ánh mắt hắn chợt sáng lên!

Hắn thấy tứ phía xung quanh thực sự khác với bên ngoài!

Tần Thọ xuống xe ngựa, ngồi trên nóc xe nhìn xung quanh!

Hắn nhìn thấy Vân Mộng Trạch quả thật giống như lời đồn, khắp nơi đều có hồ nước, nhìn thoáng qua sẽ bắt gặp những gợn sóng phản chiếu ánh nắng vàng, như thể nơi nào cũng có vàng bạc châu báu, hắn như lạc vào chốn hoàng kim, cảnh vật quả là mê đắm lòng người!

Trong hồ, thỉnh thoảng dựng đứng lên một ngọn núi đơn độc, không quá lớn nhưng nhìn cũng cao hơn cả đỉnh Everest dưới Địa Cầu. So sánh với những ngọn núi cao vạn trượng nơi đây, thì mấy ngọn núi kia chỉ được tính là núi nhỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận