Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 255: Học ở sạp hàng vỉa hè



Chương 255: Học ở sạp hàng vỉa hè





Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Đại tỷ, ngươi cũng nói, ngươi muốn giết ai thì ai có thể cản, vậy ngươi còn nói lời vô dụng làm gì? Lời thừa đều nói rồi, còn không phải là không muốn giết ta?

-Ngươi…

Nữ tử lập tức nổi đóa, cảm giác khá có phần không xuống đài được.

Lúc này, bỗng nhiên con thỏ móc ra từ trong lòng ngực một cái đùi gà lớn, nói:

-Được rồi, đừng nóng giận, nhìn bộ dạng ngươi như vậy, đoán chừng rất nhiều năm chưa từng ăn thịt nhỉ? Cầm lấy đi ăn đi.

Nữ tử nhìn đùi gà lớn trước mặt, ánh mắt sững sờ, sâu bên trong nổi lên một tia mờ mịt, tựa như có hồi ức gì được vẽ lên.

Thật lâu, ánh mắt nữ tử nhìn Tần Thọ cũng thay đổi đi một tí, trong băng lãnh mang theo một tia ấm áp, một tay ném con thỏ xuống đất, tiện tay đoạt lấy đùi gà, nói:

-Trước lúc ta ăn xong đùi gà, nếu ngươi vẫn còn ở trước mặt ta, ngươi chính là cái đùi gà kế tiếp!

Nói xong, nữ tử cắn đùi gà một cái.

Đồng thời, bạch cốt trên mặt bắt đầu xuất hiện một tia huyết nhục, đồng thời trưởng nhanh như gió.

Tần Thọ thấy cảnh tượng như vậy, cũng không biết cọng gân nào nối sai, vậy mà không chạy, lại còn ngửa đầu nhìn xem.

Ánh trăng rơi xuống trên thân nữ tử, dung mạo nữ tử càng ngày càng rõ ràng.

Không phải nàng gầy, mà thật sự chỉ là một đống xương khô mà thôi!

Chỉ có điều, giờ này khắc này, xương khô đang sống lại.

Một trận gió thổi qua, tro cốt đầy đất bị gió xoáy cuốn lên trời, bao quanh nữ tử.

Sau đó nữ tử vung tay lên, như là cá voi hút nước, tất cả tro cốt bị nữ tử hút vào trong cơ thể, xương cốt trên thân vang lên rắc rắc!

Đồng thời, huyết nhục trên người nàng mọc ra rất nhanh.

Đùi vốn gầy nhom bắt đầu đẫy đà lên, bộ ngực cũng theo đó độn lên, càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.

Duy chỉ có thứ không thay đổi nhiều lắm chính là eo thon nhỏ kia, uyển chuyển, tinh tế lại khiến cho người ta cảm nhận được một loại sức bật giống như là báo săn, dường như ẩn chứa lực lượng đáng sợ!

Nhưng hấp dẫn ánh mắt Tần Thọ nhất vẫn là khuôn mặt kia.

Một đôi mắt như là lưỡi đao.

Cái mũi rất thẳng, trong sắc sảo lộ ra ý lạnh!

Đôi môi mỏng, khóe miệng khẽ nhướng lên, như là lãnh nguyệt hóa thành loan đao, làm cho trong lòng người phát lạnh!

Tần Thọ không biết thân phận của nữ tử này, nhưng mà hắn biết rõ, trình độ bạo lực của nữ nhân này tuyệt đối không chỉ đơn giản như mấy tay anh chị giang hồ.

-Con thỏ, bây giờ ta có đẹp không?

Nữ tử hỏi, về phần quyết định ban đầu là giết con thỏ, hình như nàng đã quên mất.

Tần Thọ nói:

-Đẹp, vẻ xinh đẹp rất kỳ lạ.

-Kỳ lạ? - Nữ tử có hơi khó chịu.

Tần Thọ nói:

-Nữ nhân nhà người ta đều là dịu dàng như ngọc, cho dù có cao lãnh, so với ngươi cũng khác biệt như trời với đất, ánh mắt ngươi đây cũng quá lạnh rồi, lúc nhìn người, thật giống như đang nhìn một tử thi, còn có, làm phiền lúc ngươi nhìn ta, có thể hơi chút ôn hòa được không, tốt xấu gì ta vẫn còn sống đấy.

-Lạnh.

Nữ tử nói thầm một tiếng, sau đó ngồi xếp bằng xuống, ăn đùi gà, bỗng nhiên không đầu không đuôi mà nói:

-Đùi gà lạnh.

Tần Thọ phút chốc đã hiểu, nhanh chóng lại lục lọi, kết quả phát hiện một việc đau buồn, có vẻ như hàng tồn đều phát ra ngoài lúc trên Nguyệt Cung vào ngày hôm qua rồi, hôm nay đi săn còn chưa có gì đây!

Miệng Tần Thọ há to nói:

-Thịt không còn, uống rượu không?

Nữ tử nói:

-Lấy ra!

Tần Thọ nhanh tay móc ra một vò rượu, đây là hắn thừa dịp lúc bầy khỉ đang đánh nhau với Bạch Văn và Nhiễu Đằng, trộm lấy một vò Hầu Nhi Tửu!

Nữ tử cũng không khách sáo, trực tiếp cầm cái bình qua, hơi ngửa đầu uống ừng ực ừng ực.

Cái dáng vẻ hào khí kia, Tần Thọ nhìn thấy thì kêu lên một tiếng đau lòng, đây chính là Hầu Nhi Tửu đó! Tửu Thần cũng không tự mình chưng cất, chờ hầu tử cất đó! Tất cả chỉ có nhiêu đây, bị nữ tử này uống như thế, trong lòng hắn đang nhỏ máu!

Tần Thọ nhịn không được nói:

-Đại tỷ, Ngọc Đế còn ở trên núi chờ đó.

Nữ tử nghe vậy, cũng không hề quan tâm, tiếp tục uống rượu.

Mấy phút sau, nữ tử thả bình rượu xuống, thở dài một hơi:

-Đây là rượu gì? Hương vị không tệ, có mùi vị của bách quả.

Tần Thọ không còn gì để nói, dường như nữ tử này không coi Ngọc Đế ra gì...

Một nữ nhân mà không thèm để Ngọc Đế vào mắt vậy một con thỏ như hắn thì là cái thá gì chứ?

Nhưng mà nghĩ lại, hắn cần gì phải chùn chân, nữ nhân này muốn giết hắn, hắn còn có thể chạy được sao? Hơn nữa nếu giết thì đã sớm động thủ rồi, nếu đã không giết hắn, hắn sợ cái rắm!

Vì thế, Tần Thọ cũng thả lỏng tâm trạng...

Hết cách rồi, mình không nắm giữ được vận mệnh, ít nhất cũng phải đắc ý trước vận mệnh chứ! Chết như vậy cũng có chút tôn nghiêm...

Nghĩ thông suốt hết tất cả, Tần Thọ liền đặt mông ngồi đối diện nữ tử, nói:

-Đây là Hầu Nhi Tửu, một đám khỉ ngốc vất vả cực khổ ra ngoài thu nhặt trăm quả để dùng qua mùa đông, kết quả vị vùi vào trong thân cây khô héo, vì nhiều nguyên nhân mà lên men... ủ thành rượu.

-Con khỉ...

Nữ tử chép miệng nói:

-Ta còn tưởng rằng bọn hắn thích để ăn chứ...

Tần Thọ yên lặng.

-Ta đói! - Bỗng nhiên nữ tử kêu.

Tần Thọ nói:

-Ngươi đói bụng cũng vô dụng thôi, trên ngọn núi này của ngươi ngoài tảng đá ra cũng chỉ có đá tảng, dù ta là đầu bếp cũng không thể không bột đố gột nên hồ được.

-Ngươi biết làm cơm? - Nữ tử hỏi.

Tần Thọ hơi ngửa đầu, kiêu ngạo mà nói:

-Trù Thần là sư phụ của ta!

-Sau này ngươi phụ trách nấu cơm cho ta. - Nữ tử nói với vẻ ngang ngược.

-Dựa vào cái gì?

Tần Thọ nghe xong thì cuống lên. Hắn không muốn ở cùng với nữ nhân này. Nhìn dáng vẻ hung hăng của nữ nhân này, nói không chừng một ngày nào đó tâm trạng nàng ta không tốt thì mình cũng bị nàng ta nấu luôn.

Nữ tử đưa tay vỗ mặt đất, chỉ nghe ầm một tiếng...

Trước đó, Tần Thọ còn cảm thấy mình đang ở trên núi cao vạn mét, sau một khoảnh khắc, hắn phát hiện... dường như hắn đang đứng trên đất bằng!

Nói cách khác, nữ tử này chỉ dùng một bàn tay nện một ngọn núi rất dài rất lớn khoảng trăm vạn dặm, giống như đập một con chuột xuống đất!

Trên trán Tần Thọ đều là mồ hôi lạnh, nhìn nữ tử trước mắt, nhếch nhếch miệng nói:

-Vậy... buổi sáng ngươi muốn ăn gì? Ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn...

Nữ tử giơ tay lên, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một vầng sáng, sau đó tiếng gừ gừ vang lên, một con sói lưng bạc rơi xuống.

Tần Thọ liếc mắt đã nhận ra con sói này, đây là Yêu Lang Lưng Bạc đạt đến cấp độ Địa Tiên!

Ngự Hoa Viên và Thần Mộc Cốc không khác nhau mấy, nơi này không dưỡng được sinh linh có trí khôn. Cho nên dù thực lực đạt đến cấp Địa Tiên, nhưng Yêu Lang này vẫn bị cấm thay hình đổi dạng, đầu óc ngu đần, nhưng mà bản năng chiến đấu vẫn còn, vô cùng hung hãn!

Ít nhất, khi bình thường, Tần Thọ cũng sẽ không chọc ghẹo món đồ chơi này!

Yêu Lang Lưng Bạc vô cùng hung hăng, vừa rơi xuống đã lập tức xoay người đứng dậy, gào lớn một tiếng:

-Ngao ô!

Vậy mà khi nữ tử nhướng lông mày lên...

Chân Yêu Lang chân mềm nhũn nằm trên đất, chiếc đuôi nhét vào đáy quần, không còn dáng vẻ hung dữ như vừa rồi nữa.

Ngược lại con sói này lại liều mạng cố gắng đứng lên, nhưng làm sao thì bốn chân cũng bủn rủn không đứng dậy được... chỉ có thể cố gắng bò về phía xa... giống như nơi này có thứ gì rất kinh khủng đang tồn tại vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận