Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 645: Giao dịch (2)



Chương 645: Giao dịch (2)


-Mà ta cũng không tin, Minh Hà lớn như vậy, vô số Tu La, chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi lĩnh ngộ thủy kính chi đạo? Nếu như người khác chạy đến đây dùng đạo này để trao đổi, vậy thì cái này của ngươi không còn đáng giá nữa. Ngươi có đến đổi với ta, ta cũng không đổi với ngươi!

-Cho nên, tự ngươi xem mà xử lý đi… Cho ngươi thời gian ba hơi thở để quyết định xem đồng ý hay là cự tuyệt, sau ba hơi thở hoặc là giao dịch, hoặc là đóng cửa lại, tạm biệt.

Nói xong, Tần Thọ nói:

-Ba!

-Hai!

Lúc này, ở nơi xa xuất hiện mấy cái bóng Tu La, trong đó còn có mấy Tu La hôm qua đã từng uống rượu, ở xa đã hô to:

-Thỏ gia, còn rượu không? Ta muốn đổi cho ngài một ít để uống!

Tần Thọ không có đáp lời, mà híp mắt nhìn Lam Sa, giống như đang nói: Ngươi xem, lại có người đến đổi. Rượu của thỏ gia ta là có thị trường, ngươi không đổi, có người khác đổi!

-Đồng ý!

Cuối cùng Lam Sa vẫn là động lòng, sau đó cắn răng một cái, phảng phất giống như là hạ một quyết tâm cực lớn, móc từ trong ngực ra một cây gỗ đen như mực đưa cho Tần Thọ.

Tần Thọ không biết thứ này là cái gì, dùng ánh mắt hỏi đối phương.

Lam Sa nói:

-Đây là nơi cất giữ đồ vật và tin tức của Tu La chúng ta, cái này gọi là hồn mộc giản. Trong này chính là lĩnh ngộ đối với thủy kính chi đạo của ta, ngài xem, đã hiểu là hiểu, xem không hiểu, ta cũng không có cách nào.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Được rồi, ngươi chờ ta lấy rượu cho ngươi.

Tần Thọ chỉ lấy hai bầu rượu bình thường, sau đó đổ rượu từ trong bình rượu sang hai bầu rượu, rồi đưa cho Lam Sa.

Lam Sa như nhặt được chí bảo bỏ vào trong túi, sau đó xoay người biến mất trước mặt Tần Thọ.

Tần Thọ biết, tốc độ của Lam Sa không nhanh như vậy, bởi vì Tần Thọ đã thấy qua vô số cao thủ, cũng chỉ có Minh Hà lão tổ mới có tốc độ nhanh như vậy!

Như vậy hẳn là Lam Sa không phải dùng tốc độ, mà là phép thuật thủy kính chi đạo của hắn!

Nghĩ đến đây, Tần Thọ càng thêm thèm thuồng đối với thủy kính chi đạo của Lam Sa.

Còn những Tu La khác tới, Tần Thọ đã hoàn toàn không đợi được, trực tiếp cầm tấm bảng đi ra treo ở cửa, đóng cửa trốn đi.

Một lúc sau, những Tu La hôm qua được lợi, từng người từng người đều ngửa đầu nhìn bảng hiệu, lập tức trợn tròn mắt.

Một người thì thầm:

-Hôm nay không tiếp khách, có việc hóa vàng mã, đại sự đào một, không có việc gì xéo đi! Cái này là có ý gì?

-Chắc là ý không tiếp khách hả?

-Vậy chúng ta?

-Trước tiên tản đi… Một nhân vật thần tiên như thỏ gia, chúng ta phải tôn trọng hắn, đừng quấy rầy cuộc sống của hắn.

Đám người gật đầu, vậy là một đám Tu La cứ như thế giải tán.

Giờ khắc này, Tần Thọ đã cầm hồn mộc giản lên, sau khi đem nguyên khí rót vào nó, hồn mộc giản lại không có phản ứng gì. Tần Thọ suy nghĩ một chút, lại rót âm khí vào, lần này rốt cuộc hồn mộc giản cũng có phản ứng, một tia hắc quang bay vào bên trong mi tâm của Tần Thọ, trong đầu Tần Thọ lại có thêm nhiều phù văn vô cùng phức tạp.

Liếc mắt nhìn qua thì dường như phù văn này là thủy tinh trong suốt, nhưng mà nhìn kỹ lại, nó cho ngươi ta cảm giác như là một bức tranh, nhìn từ xa thì lại như là ảnh chụp, nhìn gần thì lại có cảm thấy vô cùng lộn xộn, như không có chân dung vậy.

Tần Thọ tiến tới, quan sát kỹ, sau khi nhìn, Tần Thọ hơi ngẩng đầu lên, thở dài nói:

-Quả nhiên, sách trộm được, không thể đọc!

Không sai, Tần Thọ nhìn hồi lâu, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không có đầu mối!

Chí ít, từ bên trên phù văn này, hắn hoàn toàn không nhìn ra được đạo ở nơi nào.

Có điều Tần Thọ lại hiểu được một chuyện khác, cái gọi là thủy kính chi đạo, thực ra chính như Tần Thọ suy đoán, đích thực là một loại hoa trong gương, trăng trong nước!

Thi triển phép thuật giả, có thể chế tạo ra hư ảnh dường như mình đang xuất hiện ở đó, từ đó ẩn tàng chân thân, tùy thời có thể cho người ta một kích chí mạng.

Thực lực cao thâm hơn người có thể tùy ý chế tạo ra thủy kính, nhiều khi mọi người nhìn thấy là đánh kẻ địch chính diện, thực ra chỉ là cái bóng trong gương mà thôi, cái bóng này không có lực công kích, nhưng lại có được tất cả đặc thù của người thật! Âm thanh và nụ cười, khí tức giống với người thật như đúc, làm cho người ta không thể nào phân biệt được thật giả. Khuyết điểm duy nhất chính là, cái bóng này cũng chỉ là cái bóng, nó chỉ có thể bắt chước đồng bộ động tác của người thật, cho nên nếu như người thật muốn đánh lén, cũng phải thiết kế phương pháp tấn công đối phương thì mới được.

Đây chính là thủy kính chi đạo, nhìn thì đơn giản, nhưng mà nếu hiểu được huyền bí trong đó, thì hết sức dễ dàng lấy được đạo của kẻ địch.

Đồng thời, mặc dù Tần Thọ chưa có hiểu được thủy kính chi đạo này, nhưng mà hắn cũng đã nhìn qua rất nhiều đại đạo, từ xưa đến nay đại đạo trong thiên địa nhìn thì chỉ có một đầu, nhưng trên thực tế lại là biến hóa khôn lường. Tùy theo sự lĩnh ngộ sâu cạn đại đạo, đạo đều sẽ phát sinh biến hóa thiên hình vạn trạng. Tần Thọ tin rằng, thủy kính chi đạo, hắn là còn có biến hóa, chỉ là không biết Lam Sa có lĩnh ngộ được không, hay là hắn vẫn cố ý giấu diếm.

-Đời trước học tập không giỏi, đời này vẫn là học tập không giỏi, ta cái này thật đúng là, từ đầu đến cuối đều như một mà.

Tần Thọ thở dài, có điều hắn tuyệt đối không nhụt chí.

Tu đạo cho tới bây giờ đều không phải là lấy ngày làm đơn vị, mà là lấy trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí một cái nguyên hội làm đơn vị.

Có điều Tần Thọ cũng hiểu rõ, hắn và những người khác không giống nhau, những người khác có thể từ từ rồi đến, nhưng mà Tần Thọ không có nhiều thời gian để từ từ mà đến như vậy.

Đương nhiên, hắn càng rõ ràng hơn, tu đạo chính là công phu chậm, mà nội tình của hắn lại quá mỏng. Từ khi hắn tới thế giới này cho đến bây giờ, thời gian sống chân chính cũng chỉ có mấy năm mà thôi. Thời gian mấy năm này, mặc dù hắn tiếp xúc với nhiều người, đọc không ít sách, nhưng mà đối với cái đạo phong phú này, cũng chỉ là chà xát một chút da lông mà thôi.

Nhất là đối với căn cơ tu hành, càng là kém đến rối tinh rối mù.

Điều này giống như một người muốn đọc sách nhưng mà hắn ngay cả những ký tự đơn giản nhất cũng không hiểu được, vậy thì đọc sách như thế nào? Coi như là kiên trì đọc, thì cũng làm sao lĩnh ngộ được ý tứ trong đó? Văn tự Hoa Hạ bác đại tinh thâm, đừng nói sai một chữ, chỉ cần sai một cái dấu chấm thôi thì ý nghĩa đã hoàn toàn khác biệt rồi, thậm chí là còn có thể tương phản nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận