Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 361: Thái Âm Tinh hạ



Chương 361: Thái Âm Tinh hạ





Tần Thọ vội vàng ra khỏi phòng, quay đầu lại đột nhiên nhìn chằm chằm tia chớp màu đỏ!

Chỉ thấy tia sét dừng ở trên không Nguyệt Cung lập tức màu đỏ biến mất, sau đó nó như ẩn như hiện rồi biến mất hẳn!

Tuy nhiên, Tần Thọ đã nhìn thấy manh mối thông qua Bảo Đồng, thứ đó vút một cái đã bay đến chỗ giếng Ngọc Lưu Ly!

Trong lòng Tần Thọ căng thẳng, định nhanh chóng đuổi theo, nhưng lại nghe thấy giọng Hằng Nga:

-Ngọc Nhi, có chuyện gì vậy?

Tần Thọ dừng lại theo bản năng, quay đầu nhìn, quả nhiên Hằng Nga cũng bị đánh thức.

Cùng lúc đó, bên ngoài Nguyệt Cung vang lên tiếng chiêng trống, tiếng trống trận ầm ầm. Một nhóm yêu quái đốt đèn lồng, đốt lửa hoặc phóng ra những phép thuật chiếu sáng, cầm nhiều loại vũ khí hình thù kỳ quái khác nhau, chạy ra khỏi Nguyệt Cung.

Cá thòi lòi hét lên:

-Thỏ gia, có việc gì vậy? Chúng ta có cần vào không?

Tần Thọ vốn dĩ muốn bọn họ vào để bảo vệ Hằng Nga, nhưng sau đó nghĩ lại, đám người này sức chiến đấu không mạnh, bọn họ vào thì hắn cũng không yên tâm.

Sau khi suy nghĩ, quyết định tạm thời vấn đề này cứ để từ từ, ngày khác lại nói sau.

Hơn nữa, Ngô Cương cho rằng thứ này không có ác ý với Tần Thọ.

Nhưng Tần Thọ biết rất rõ thứ này chưa từng vô cớ đi ra, mấy lần trước giết một ít hải sản, lần này lại đi ra... Chẳng lẽ lại có người chuyển phát nhanh hải sản đến đây?

-Ra ngoài tìm xem có thứ gì đặc biệt rơi xuống không. - Tần Thọ ra lệnh.

Đúng lúc này, Yêu Kê vừa chạy tới bên ngoài Nguyệt Cung, hét lớn:

-Thỏ gia, đi xem thử đi! Rừng Thiết Trúc đã xảy ra chuyện! Còn có cây cỏ hoa lá ngài cầm về cũng gặp nạn rồi!

Tần Thọ nghe xong lập tức lo lắng, đây là thứ hắn khó khăn lắm mới lấy được, hắn còn đang chờ bọn họ cải thiện môi trường sống trên Mặt Trăng.

Tần Thọ chạy đến chỗ trồng rừng Thiết Trúc, thấy trống không, toàn bộ cây Thiết Trúc trong rừng đều biến mất! Đây là mấy cây Thiết Trúc vừa mới trồng xuống!

Càng quá đáng nữa là những cây cỏ và cây cối khác cũng không còn nữa!

Cả một vùng đất lộn xộn, như thể có thứ gì đó đang cưỡng ép nhổ tận gốc hết mọi thứ! Tiện thể, đem thổ nhưỡng hất lên đầy trời...

-Chết tiệt, thật quá đáng! thỏ gia ta mệt đến chết đi sống lại ra ngoài kiếm đồ vật này nọ, thế nhưng còn có người lại dám trộm đồ ở dưới mi mắt của thỏ gia ta! Chuyện này không thể nhịn được!

Tần Thọ tức giận, nhưng không làm gì, nhếch miệng nói:

-Không còn thì không còn, mai kiếm thêm là được. Được rồi, không còn gì nữa, đi ngủ thôi!

Trở lại Nguyệt Cung, Hằng Nga quan tâm hỏi:

-Ngọc Nhi, thật sự không có việc gì sao?

Tần Thọ cười nói:

-Còn có thể có chuyện gì chứ? Chúng ta đã ở trên mặt trăng này nhiều năm như vậy, có chuyện gì sao? Hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên gặp sấm sét này đánh, không sao đâu. Ngủ đi...

Hằng Nga gật đầu rồi quay trở về phòng ngủ.

Sau một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau đúng giờ Hằng Nga lại đi lên Thiên Đình.

Tần Thọ tiễn Hằng Nga đi xong, lập tức chạy về Nguyệt Cung, thẳng hướng giếng Ngọc Lưu Ly mà đi!

Bên dưới giếng Ngọc Lưu Ly này là hang động nơi Tần Thọ và Hằng Nga từng ở, sau đó, Nguyệt Cung được đặt ở đây, ngọn đồi bị san phẳng, hang động trở thành hang động ngầm.

Bây giờ thăm lại chỗ cũ, Tần Thọ vẫn cảm thấy có chút quen thuộc, quay đầu nhìn sâu vào trong động, sâu thẳm không thấy đáy.

Năm đó, cả Tần Thọ và Hằng Nga đều không có tinh thần thám hiểm, không muốn xuống tìm hiểu cặn kẽ.

Bây giờ, có thánh nhân sau lưng hỗ trợ, dũng khí của Tần Thọ càng tăng lên, vì vậy hít sâu một hơi, đi sâu vào trong hang động.

Hang động này một đường đi xuống, không biết thông đến nơi nào, Tần Thọ lấy ra một viên Dạ Minh Châu chiếu sáng chung quanh, một cái chiếu này, khiến lông mày Tần Thọ nhăn lại.

Chỉ thấy xung quanh hang động, những bức tường nhẵn như ngọc bích, phía trên là những dấu vết bị mài! Như thể có một thứ gì đó khổng lồ lao qua đây, ma sát dữ dội mài những bức tường xung quanh hang động thành như thế này.

Tần Thọ tiếp tục thăm dò vào bên trong, càng đi vào sâu, hang động càng trở nên rộng hơn, những bức tường bị mài do ma sát dần biến mất, thay vào đó là những tảng đá thạch nhũ...

Nhưng điều khiến Tần Thọ thực sự kinh ngạc chính là ở sâu bên trong hang động này có chút nguyên khí!

Tuy không nhiều, không bằng Địa Tiên Giới và Tiên Giới nhưng so với Mặt Trăng thì nồng đậm hơn nhiều!

Tần Thọ một đường đi xuống dưới, càng đi nguyên khí càng dày đặc hơn, hắn cảm giác được nguyên khí đang chậm rãi chảy sâu vào bên trong hang động ngầm! Giống như có thứ gì đó đang hấp thu nguyên khí!

Tần Thọ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy đã tìm được nguyên nhân vì sao trên Mặt Trăng lại thiếu nguyên khí như vậy!

Tiếp tục đi xuống dưới, cũng không biết đã đi được bao xa, địa hình càng ngày càng thấp, dốc dần, miệng hang động cũng hẹp dần...

Khoảng một canh giờ trôi qua, trước mắt đột nhiên xuất hiện ánh sáng!

Chỉ thấy ở sâu dưới lòng đất này lại có một cái hang động lớn!

Trong hang động có một đài hoa sen!

Đài hoa sen rất lớn, giống như một sân bóng đá! Dưới đài sen là một hồ nước nguyên khí, toàn bộ hồ nước là nguyên khí cực kỳ cô đặc tạo thành chất lỏng!

Hoa sen to như vậy nằm trên mặt hồ nhìn giống như một chiếc thuyền lá!

Có một con cóc lớn đang nằm trên đài sen! Chính xác mà nói, đây là một con Thiềm Thừ!

Màu nâu bụi, toàn thân nổi lên những cục u, nhưng những cục u này không hề đáng sợ, ngược lại còn rực rỡ, tựa như đèn neon.

Con Thiềm Thừ này nằm sấp trên đài sen, không biết là đang ngủ say hay bất tỉnh, hai mắt nhắm chặt, nhưng miệng lại khép mở theo nhịp thở!

Không gian dãn ra co vào, giống như cá voi hấp thu nước, nguyên khí trong hồ nước bốc sương lên đều bị nó hút sạch!

Ngay cả nguyên khí lợi dụng kẽ hở xông vào trong thông đạo cũng bị nó hút lại!

Tần Thọ vừa nhìn thấy, hai mắt lập tức đỏ lên!

Hắn luôn cho rằng bởi vì Mặt Trăng là cấm địa, giống như thần thoại về cung Quảng Hàn trong truyền thuyết, là nơi lưu đày, cho nên cằn cỗi, không có nguyên khí! Hiện tại hắn mới biết là hắn đã sai lầm rồi!

Con mẹ nó đây hoàn toàn không phải là thiên tai, mà là thảm họa do người gây ra! Nói chính xác hơn là thảm họa do con cóc Thiềm Thừ này gây ra!

-Con mẹ nó, hóa ra ngươi chính là thủ phạm hại thỏ gia ta suýt chút nữa đói chết ở trên Mặt Trăng! Cái này mà còn nhịn được thì còn gì không thể nhịn, người khác có thể nhịn, thỏ gia không thể nhịn được! Cho ngươi hấp thu nè!

Nói xong, Tần Thọ quay người lại, nâng mông lên, bủm!

Tần Thọ đánh rắm một cái.

Mặc dù khoảng cách có chút xa nhưng miệng con Thiềm Thừ này rộng, trong phạm vi ngàn dặm hay nguyên khí ở rất xa cũng sẽ bị nó hút vào, một chút cũng không bỏ qua. Bởi vậy, cái rắm này, đương nhiên cũng bị nó hấp thu!

Nhưng vẫn còn quá ít, con Thiềm Thừ này không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục ngủ!

Tần Thọ buồn bực một hồi, hắn nhìn con Thiềm Thừ không ngừng hít vào thở ra, đột nhiên, hai mắt Tần Thọ sáng lên! Hắn đã nhìn thấy một thứ quen thuộc!

Hắn nhìn thấy một tia sáng đỏ trong miệng con Thiềm Thừ này!

Lúc há miệng, trên tia sáng đỏ còn lóe ra ánh điện.


Bạn cần đăng nhập để bình luận