Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 836: Ý nghĩa của ngón giữa


Chương 836: Ý nghĩa của ngón giữa





Sau đó một con thỏ lớn màu trắng xoay người cưỡi ở trên người hắn, đưa tay liền là hai cái bạt tai!

Vừa vả vào miệng, vừa hô:

-Bảo ngươi dùng sức một chút, không nghe thấy à? Dùng sức, có hiểu không? Dùng sức!

Bốp bốp bốp!

Ba cái tát liên tiếp.

Sau đó Tần Thọ ôm bụng xoa xoa, kêu rên nói:

-Chịu một chút nữa…

Trùng Bát và Lò Bát Quái:

-...

Quái vật đầu rồng bị đánh đến hồ đồ, sau đó oa một tiếng khóc lớn.

Trùng Bát thò đầu ra, nói:

-Con thỏ, có phải là chúng ta hơi quá đáng rồi không?

Tần Thọ nói:

-Dường như là có hơi quá đáng.

Lò Bát Quái lại nói:

-Quá đáng cái rắm, chúng ta chào hỏi với hắn, hắn không nói gì đã xuất thủ muốn giết người. Chỉ có điều thực lực không đủ thôi, nếu như mà thực lực đủ, thì chúng ta bây giờ đã là người chết rồi.

Trùng Bát và Tần Thọ cũng nghĩ như vậy, có vẻ như cũng có đạo lý, con hàng này hung ác như thế, lại không nói đạo lý, hiển nhiên cũng không phải là người lương thiện.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Ngươi nói, không phải người lương thiện, nếu như đánh không lại người khác thì sẽ làm thế nào?

Trùng Bát theo bản năng nói:

-Nếu như không có điểm mấu chốt thì nhất định là sẽ trở về tìm huynh đệ tỷ muội, tìm cha mẹ, gia gia, nãi nãi hoặc là người cường đại hơn đến báo thù.

Lò Bát Quái nói:

-Nói có lý.

Tần Thọ gật gật đầu, sau đó đứng dậy.

Đúng lúc này, quái vật đầu rồng bỗng nhiên đứng bật dậy vèo một cái vọt ra ngoài, sau đó đứng thẳng người lên, giang hai tay ra, giống như là một cái chữ đại (大) , sau đó quay người liền chạy! Vừa chạy, vừa vung cái đuôi, cái mông còn uốn éo uốn éo, nhìn đáng yêu còn có mấy phần đắc ý.

Tần Thọ nhếch nhếch miệng nói:

-Ta đã lớn như vậy rồi mà còn chưa thấy qua có người sau khi bị đánh còn đắc ý như thế.

Lò Bát Quái ý vị thâm trường nói:

-Mặt trời chiều ngả về tây, thiếu niên lại đang chạy, chậc chậc, cũng rất đẹp.

Một khắc sau, liền nghe có một tiếng rống ở nơi xa truyền đến, sau đó một con thỏ, một rùa, một Lò Bát Quái liền thấy từng đạo bùn sóng cuộn lên đến tận trời ở nơi xa, sau đó từng tiếng âm thanh như là trống trận truyền đến, mặt đất ầm ầm chấn động theo.

Tần Thọ bay lên trời, dõi mắt trông về phía xa, chỉ thấy có vô số quái vật đầu rồng đang ngao ngao vọt về hướng này!

Dẫn đầu là một con quái vật đầu rồng to hơn gấp mười mấy lần so với những con quái vật đầu rồng còn lại!

Lò Bát Quái thấy cảnh này nói:

-Đã nói là chỉ tìm huynh đệ tỷ muội, gia gia nãi nãi thôi mà? Đây là gọi cả tổ tông ba ngàn tới à?

Trùng Bát thóa mạ nói:

-Thật sự không có điểm mấu chốt à!

Tần Thọ nói:

-Nói gì thế? Nói gì thế? Chẳng lẽ các ngươi không có cảm nhận được tinh thần hiếu khách nhiệt tình của bọn họ à?

Lò Bát Quái nói:

-Ta cảm nhận được sự phẫn nộ của bọn họ.

Trùng Bát nói:

-Ta cảm thấy chúng ta sắp bị giẫm chết rồi.

Tần Thọ nói:

-Tâm hồn người hắc ám sẽ vĩnh viễn nhìn thấy tất cả đều là hắc ám! Các ngươi chờ ở đây, ta đi cảm thụ một chút nhiệt tình của bọn họ.

Nói xong, Tần Thọ lập tức bay đi, nhưng vừa được hai bước thì ngừng, xoa xoa cái bụng tội nghiệp nhìn Trùng Bát và Lò Bát Quái.

Hai người nhìn nhau bất đắc dĩ lắc đầu, nhấc chân đạp một cái!

Bành!

Tần Thọ như là đạn pháo bay về phía có rất nhiều quái vật đầu rồng kia.

Ba chít chít!

Một con thỏ ngã ở trước mặt vô số quái vật long tộc, bọn quái vật đầu rồng đang chạy lập tức dừng lại.

Con quái vật đầu rồng trước đó đánh con thỏ nhảy ra, chỉ vào Tần Thọ nói:

-Tổ tổ tổ gia gia, chính là hắn đánh ta!

Con quái vật đầu rồng to lớn kia nhìn chằm chằm Tần Thọ nói:

-Chính là ngươi đã đánh tằng tằng tằng tôn tử của ta?

Tần Thọ nghe xong, lập tức bó tay toàn tập, không ngờ được là bọn Lò Bát Quái lại đoán đúng, bọn gia hỏa này thật sự đúng là lôi hết tổ tông cùng đi ra.

Tần Thọ nhìn những con hàng này, nhếch miệng người với bọn họ.

Không đợi Tần Thọ mở miệng, lại có một con quái vật đầu rồng nhảy ra ngoài, chỉ vào Tần Thọ nói:

-Đại ca, ngươi nhìn hắn phách lối kia! Nhìn thấy chúng ta tới báo thù, lại còn dám chủ động tấn công!

Tần Thọ nghe xong, mặt lập tức đen lại, hắn đã đánh lúc nào vậy?

Sau đó một con quái vật đầu rồng nữa lại nhảy ra:

-Đại ca, cái con thỏ này thật là hống hách!

Hai mắt Tần Thọ trợn một cái, trong lòng tự nhủ: “Ngươi bị ngu hả? Bây giờ ta còn đang nằm sấp đó, ta hống hách chỗ nào?”

Quái vật đầu rồng nghe vậy liền nói:

-Quá hống hách, chúng ta còn đang đứng đấy, vậy mà hắn lại nằm! Đơn giản chính là không để chúng ta vào mắt!

Tần Thọ:

-Cái đệch!

Tần Thọ phát hiện không có gì để nói với bọn não tàn này, thế là hắn nhếch miệng cười một tiếng với đám quái vật đầu rồng.

Quả nhiên, lại có một con quái vật đầu rồng nhảy ra chỉ vào Tần Thọ nói:

-Đại ca, ngươi xem, hắn còn đang gây hấn nữa! Đối mặt với chúng ta là tộc uy mãnh nhất, bá khí nhất, hung ác nhất, đều là cơn ác mộng của vạn vật trên tinh cầu này, vậy mà hắn lại không sợ, lại còn cười! Khiêu khích, đây chính là khiêu khích trắng trợn!

Tần Thọ cũng không nhịn được nữa, nói chuyện cũng không muốn nói, trực tiếp dựng thẳng ngón giữa lên!

-Nào có cái lý đó, ngươi lại dám trêu ghẹo đại ca chúng ta? Ta thay đại tẩu thu thập tiểu yêu tinh nhà ngươi?

Một con quái vật đầu rồng hét lớn nhảy ra!

Vẻ mặt Tần Thọ còn đang mơ hồ, đã bị đối phương giẫm một cước vào bên trong vũng bùn!

Trong lòng Tần Thọ đều là dấu chấm hỏi, lão tử chỉ giơ ngón tay giữa lên, sao lại thành đùa giỡn vậy? Đậu đen rau muống, ta đi đâu nói rõ lí lẽ đây? Có điều cước pháp này, cũng không tệ lắm… Dễ chịu.

Đúng lúc này, đại ca đầu rồng mở miệng:

-Tam đệ, dừng tay!

Lão tam sững sờ nói:

-Đại ca, vì sao?

Đại ca đầu rồng nói:

-Ta đã sống vô số năm, còn chưa có thử qua cảm giác của con thỏ… Hắn đã cầu ái, ta cảm thấy chúng ta có thể thỏa mãn hắn.

Bọn người lão tam trầm mặc.

Tần Thọ ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ: “Móa nó, không phải chứ?”

Trùng Bát và Lò Bát Quái ở xa xa nhìn nhau cười phì một tiếng, sau đó hai tên gia hỏa liền lăn ra mặt đất cười.

Trùng Bát cười ha ha nói:

-Ôi trời… ngón tay giữa ở nơi này lại là cầu ái! Ha ha ha…


Bạn cần đăng nhập để bình luận