Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 356: Tên như vậy


Chương 356: Tên như vậy





Tần Thọ và Rau Hẹ nhìn nhau cười một tiếng.

Sau đó, hai người ngươi một lời ta một lời kể lại chuyện xưa của Tiểu Thụ ở trong vườn lại cho Trùng Bát nghe.

Trùng Bát vỗ tay một cái nói:

-Cái cây này thật là trọng nghĩa! Ta cũng phải làm giống như vậy! Không phải là tạo mưa sao? Chỉ có chút chuyện này thôi hả, đi!

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Trùng Bát, ngươi biết hô mưa gọi gió hả?

Trùng Bát cười khà khà nói:

-Mặc dù cha ta nhìn ta rất chướng mắt, nhưng mà làm một con rồng, hô mưa gọi gió chẳng qua cũng chỉ là một loại bản lĩnh mà thôi. Giống như là Phong Long hay Vân Tòng Hổ, hô mưa gọi gió cũng chính là một loại năng lực cơ bản nhất của Long tộc, cũng như việc ngươi chạy và nhảy.

Tần Thọ lập tức thấy yên tâm, không nói lời nào lôi kéo Trùng Bát đi.

-Này này này... Con thỏ kia, ngươi đừng có gấp như vậy! Ta đã nói với ngươi rồi, khi ta ăn no mới có thể làm cho bầu trời đổ mưa! - Trùng Bát kêu lên.

Tần Thọ nói:

-Yên tâm, chắc chắn có thể để cho ngươi ăn no ăn đủ!

Trùng Bát ngạc nhiên:

-Con mẹ nó, con thỏ kia, làm sao ngươi lại hào phóng như vậy? Ngươi giàu có rồi?

Tần Thọ cười khà khà, cũng không có giải thích.

Rau Hẹ lại nói:

-Hắn cũng kiếm được chút ít, nếu hắn không đủ thì còn có ta đây nữa!

Trùng Bát nói:

-Đúng đúng đúng, ngươi là công chúa của tộc Phượng Hoàng, chắc chắn là sẽ có tiền!

Rau Hẹ kiêu ngạo gật đầu

-Đó là đương nhiên!

Trùng Bát thở dài nói:

-Sau này ai có thể cưới được ngươi thì người đó cũng không cần phải cố gắng nữa...

Rau Hẹ hừ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn sang con thỏ đang vui mừng chạy nhảy, hình như là con thỏ tham tiền, tham ăn, không cần mặt mũi, không biết xấu hổ này không có một chút hứng thú nào với chủ đề này.

Rau Hẹ có hơi chút cảm thấy thất vọng, hỏi:

-Con thỏ, ngươi không có ước mơ gì hay sao?

Tần Thọ không chút do dự nói:

-Quần áo đưa tới tay, cơm được đưa tới tận mồm, người đẹp như mây, tốt nhất là chuyện gì cũng không cần con thỏ ta đây phải quan tâm, ta chỉ cần làm một mỹ nam tử an tĩnh là được.

Hai mắt Rau Hẹ vừa đảo, nói:

-Ta lớn như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể nói chuyện ăn cơm mềm một cách trong sạch không dính bụi trần như vậy.

Tần Thọ ngược lại thấy không sao cả nói:

-Có thể ăn cơm mềm cả đời là ước mơ của ta! Mong ngươi không cần phải sỉ nhục ước mơ của ta như vậy.

Trùng Bát và Rau Hẹ trực tiếp cho hắn một cái liếc mắt, lười phải nói tiếp.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi tới bên ngoài Ngự Hoa Viên.

-Ầm! Người ngoài không được đi vào!

Bạch Văn và Nhiễu Đằng đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên mở hai mắt ra, hét lớn một tiếng!

-Các ngươi nói gì?

Một con thỏ xông tới trước mặt.

Bạch Văn và Nhiễu Đằng gần như là không cần phải nhìn vào mắt nhau, lập tức tâm linh tương thông hét lên

-Không nhìn thấy cái gì cả!

-Thông minh! Phần thưởng của các ngươi là một cái đùi gà lớn!

Tần Thọ ném một con gà còn chưa được xử lý cho hai người.

Sau đó dẫn theo Trùng Bát và Rau Hẹ lập tức chạy vọt vào Ngự Hoa Viên...

-Nhiễu Đằng, thỏ gia dẫn người cùng vào. - Bạch Văn nói.

Nhiễu Đằng gật đầu nói:

-Thấy được, ngươi nói xem con gà này phải chế biến như thế nào mới ngon đây?

Bạch Văn có chút lo lắng nói:

-Không phải vậy, thỏ gia dẫn người đi vào, Ngọc Đế cũng chưa đồng ý cho họ đi vào mà...

Nhiễu Đằng tiếp tục gật đầu nói:

-Ta cảm thấy là nên hầm ăn đi, ngươi cảm thấy thế nào?

Bạch Văn im lặng một lúc, tức giận nói:

-Ngươi có nghe ta nói chuyện hẳn hoi hay không?

Nhiễu Đằng ngẩng đầu lên nói:

-Ta nói còn không đứng đắn sao? Nếu không thì ngươi đi tố cáo đi?

Hai mắt Bạch Văn vừa đảo nói:

-Ân cứu mạng, sao ta lại có thể bán đứng con thỏ kia?

Nhiễu Đằng nói:

-Nếu không thì đúng rồi, vào thì cũng đã vào, coi như không biết đi. Đến đây, ngươi xem con gà này, cái mông thật to nha, hầm chín chắc chắn là ăn rất ngon...

Bạch Văn im lặng một lúc, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, hình như cũng có lý, nếu không thể tố cáo, mọi người cũng đã đi vào, còn có gì mà đồng ý hay không nữa? Về phần hắn? Mạng này là do con thỏ kia cứu, cùng lắm thì trả lại mà thôi, vậy thì cùng Nhiễu Đằng nghiên cứu vấn đề nên ăn hai con gà này như thế nào đi.

Tần Thọ dẫn theo Rau Hẹ, Trùng Bát vào Ngự Hoa Viên, vừa vào cửa, Tần Thọ lập tức thấy sửng sốt một chút!

Chỉ thấy Ngự Hoa Viên vốn đã đổ nát hoàn toàn, vậy mà lại bắt đầu hồi phục từ trong sự đổ nát đó! Từng mảng rừng cây đã bắt đầu sống lại và phát triển, có cây cao hơn hai mét, từ xa nhìn lại đều rất xanh tươi rậm rạp.

Nhưng mà ở chỗ xa hơn, lại vẫn hoang vu như cũ...

Trong lúc Tần Thọ đang ngẩn người ngẩn người, một gốc tiểu thụ nhô đầu ra từ trong rừng cây, có chút sợ sệt nhìn về phía bên này.

Vừa nhìn thấy Tần Thọ, ánh mắt của Tiểu Thụ sáng lên, trong đôi mắt trong suốt không nhìn ra được một chút khó chịu nào đối với việc con thỏ chết tiệt này lỡ hẹn chừng mấy ngày không có giúp hắn trồng cây, ngược lại còn nhìn thấy mấy phần vui sướng khi nhìn thấy bạn bè. Chỉ là khi ánh mắt dừng lại trên người Rau Hẹ và Trùng Bát rõ ràng có chút e dè, không dám đi qua đó.

Tần Thọ ngoắc ngoắc tay với Tiểu Thụ, cười nói:

-Tiểu Thụ, đừng sợ, hai người này đều là huynh đệ của ta!

Rau Hẹ nghe vậy, giơ cao tay lên tát con thỏ kia một cái, đứng chống nạnh, tức giận nói:

-Ta là một cô nương!

Tần Thọ nghẹo đầu nhìn cơ thể tròn vo của Rau Hẹ, cười ha ha nói:

-Rau Hẹ, cô nương nhà người ta đều là quả hồ lô dựng ngược lại, có đủ loại đường cong mềm mại, ngươi nhìn lại mình một chút xem... Giống như là một trái cầu lông được phóng to vậy... Là một tên nam nhân thì có.

Nụ cười trên mặt của Rau Hẹ biến mất, há mồm, hét!

Phun ra một ngọn lửa lớn!

Trong nháy mắt cả người Tần Thọ trở nên đen thui.

Tần Thọ đã sớm thành thói quen, cũng không để bụng, đang muốn lau mặt một chút, cả vùng đất đột nhiên chấn động, sau đó bộ rễ của từng cái cây đại thụ từ dưới đất chui lên đánh về phía Rau Hẹ!

Tần Thọ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Thụ mang vẻ mặt tức giận nhìn con gà lửa, rễ cây của hắn cắm vào trong đất, cây cối bốn phía giống như là binh lính bị đánh thức vậy, trở mình vặn vẹo, dường như là có thể giết người bất cứ lúc nào vậy!

Tần Thọ vội vàng kêu lên:

-Đừng đừng đừng đừng... Tiểu Thụ, đừng kích động! Đây là bằng hữu của ta! Chúng ta chỉ đùa giỡn một chút mà thôi... Ngươi nhìn ta mà xem, cũng không có bị làm sao cả!

Tần Thọ tạo dáng một cái, cười nhe răng nói một tiếng.

Tiểu thụ thấy Tần Thọ đúng thật là không có bị làm sao, lại nhìn lông trên cả người con gà lửa nhỏ dựng đứng hết cả lên, như là nhìn thấy kẻ thù vậy, một lúc lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm, cây cối bốn phía cũng khôi phục lại trạng thái như cũ, rễ cây lại vùi sâu vào lòng đất một lần nữa.


Bạn cần đăng nhập để bình luận