Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 686: Nỗi lo lắng của tiểu loli



Chương 686: Nỗi lo lắng của tiểu loli





Trên nguyên tắc Địa Tàng Vương Bồ Tát ngang hàng với Phong Đô đại đế, nhưng mà ở trên quan trường thì lại thấp hơn một đầu.

Tương tự như vậy, Bát Bộ Thiên Long đối diện với Thập Điện Diêm La, đương nhiên cũng là thấp hơn một cái đầu.

Thế là Tầm Hương chào Nhất Thủy:

-Bái kiến Chuyển Luân Vương đại nhân.

Nhất Thủy vô cùng nghiêm trang, xem như đáp lễ, sau đó liếc qua Tần Thọ, đôi mắt to rõ ràng lộ ra một tia khác lạ, miệng nhỏ cười tươi, nhanh chân liền chạy tới trước mặt Tần Thọ, sau khi nhéo nhéo mặt Tần Thọ, cái gì uy nhiêm, trang nghiêm đều quên hết sạch, cười ha hả nói:

-Thỏ Thỏ, sao ngươi cũng ở đây vậy?

Tần Thọ tách cái tay đang bóp mặt mình của Nhất Thủy ra, học theo Nhất Thủy nói to:

-Núi đã nổ hết rồi, ta đương nhiên là muốn đến xem rồi.

Nhất Thủy trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái rồi nói:

-Về sau, không, từ bây giờ, ngươi ít nham nha (tham gia) đi, nguy hiểm đó.

Tần Thọ cười hỏi:

-Nguy hiểm cỡ nào?

Nhất Thủy nói:

-Nói chung là rất nguy hiểm!

Tầm Thương nhìn thấy hai người này rất thân, cũng tới trước hỏi:

-Chuyển Luân Vương đại nhân, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Rõ ràng là một tòa núi hoang, tại sao nổ thì lại nguy hiểm?

Nhất Thủy vung tay lên, mang theo hai người bay lên trời, sau khi chọn một góc độ, chỉ vào đầu bên kia dãy núi nói:

-Nhìn xem, cái kia có phải rất giống cái vung không?

Nhĩn kỹ theo phía tay chỉ, đầu dãy núi kia uốn lượn kéo dài, nếu là ở trên mặt đất căn bản không nhìn thấy cuối cùng, cho dù là bay lên trời, nhìn sang thì nó giống như thứ gì đó rất lớn vắt ngang mạch núi! Cuối đuôi dãy núi ở đâu Tần Thọ không nhìn thấy, nhưng mà đầu kia của phương hướng, lại trực tiếp chỉ vào Phong Đô Thành!

Tần Thọ nói:

-Rất giống rồng…

Tầm Hương sững sờ, sau đó nói:

-Rồng?

Sau đó Tầm Hương lập tức lấy tay đo đạc một cái trên dãy núi, sau khi thô sơ giản lược đoán một chút, hoảng sợ nói:

-Bảy tấc?

Nhất Thủy vỗ tay một cái nói:

-Đánh thì cũng thế! Đó cũng không phải là nơi bình thường, giống như nơi bảy tấc, gãy mất rồi thì cũng là ba tấc linh mạch, linh mạch đoạn tuyệt, toàn bộ ngọn núi sẽ khô chết.

Tần Thọ nói:

-Nói như vậy, đối phương đến để đoạn linh mạch vùng núi này? Nhưng mà, bọn họ làm cái này để làm gì?

Nhất Thủy sờ lên cằm, vẻ mặt thâm trầm ngưng trọng nói:

-Không biết, nhưng mà bọn họ nổ tới nổ lui như thế nào đi chăng nữa, cũng đều không phải là chủ mạch của Địa Phủ… Nhưng mà bọn họ làm ra chuyện lớn thế này, nhất định là có mục đích. Chung quy, không phải chuyện tốt gì, ngươi đừng có tham gia vào là được.

Tần Thọ ngẫm lại, đúng là như thế, đối phương liên tục nổ Địa Phủ, mặc dù những chỗ nổ đều là những chỗ chim cũng không thèm ị, hoặc là địa phương không có cảm giác quan trọng, nhưng mà đối phương tuyệt đối không phải ăn nhiều chết no, nổ loạn. Nhất định là có mục đích!

Lúc rời đi, Nhất Thủy mời Tần Thọ quay về điện ngồi một chút, Tần Thọ nghĩ nghĩ, bây giờ trái phải cũng không có việc gì, liền đi theo.

Lại một lần nữa quay về Chuyển Luân Điện, lúc này, đèn đuốc trong đại điện sáng trưng, có có rất nhiều người hầu, vệ binh vừa đi vừa tản bộ, không khí của con người rõ ràng thịnh vượng hơn không ít. Không sai, chính là không khí của con người, không phải quỷ khí!

-Ở chỗ ngươi đây đều là người? - Tần Thọ kinh ngạc hỏi.

Nhất Thủy gật đầu với vẻ đương nhiên nói:

-Đúng vậy, ta sợ quỷ, bọn họ liền giúp ta tìm rất nhiều người tới đây. Miễn cho ta lại bị người khác bắt nạt…

Tần Thọ yên lặng, đồng thời cũng cảm nhận được thật sâu, Thập Điện Diêm La một lòng, và mọi người đều thương yêu, quan tâm và chiếu cố Nhất Thủy.

Hai người ngồi xuống, Nhất Thủy xoay tới xoay lui.

Thấy mọi người đều đi hết, nàng nhanh chóng tháo cái vương miện đại diện cho Chuyển Luân Vương ở trên đầu xuống, tiện tay ném sang một bên. Đồng thời cũng cởi áo bào lớn ở trên người ra, lộ ra quần áo thích khách bó sát người bên trong, sau đó hai tay buộc tóc lại thành cái đuôi ngựa ở sau ót, cả người nhất thời từ một tiểu đế vương biến thành tư thế của một tiểu loli hiên ngang.

Tần Thọ không nhịn được lẩm bẩm một câu:

-Móa, còn thay đổi trang phục nữa cơ, chơi cũng thật là cao cấp.

-Con thỏ ngươi nói cái gì vậy? - Nhất Thủy hỏi.

Tần Thọ nhanh chóng lắc đầu nói:

-Không có gì… Đúng rồi, Nhất Thủy, ngươi thật sự không biết mục đích của những người kia à?

Nhất Thủy nhìn xung quanh, sau đó lại gần nói:

-Biết một chút.

Tần Thọ vỗ bàn tay một cái nói:

-Ta biết là ngươi sẽ biết mà.

Nhất Thủy cười ha ha, sau đó hai tay đặt trên hai chân, hai chân co lại, cả người đung đưa như con lật đật lúc nghiêng lúc ngả mà nói:

-Cho nên mới gọi ngươi tới đó…

Tần Thọ cười nói:

-Ngươi cũng biết ta tò mà à?

Nhất Thủy đi theo gật đầu đáp:

-Biết, có điều cũng giống như Thái Úc Lũy đại ca muốn ngươi giúp.

Tần Thọ nghe xong, lập tức sững sờ, Thái Úc Lũy? Ai vậy? Ôi đệch! Thái Úc Lũy! Quỷ đế phương Đông Thái Úc Lũy? Thế mà lại quên mất hắn?

Tần Thọ đột nhiên nghĩ đến, lúc trước con hàng này muốn lừa hắn đi Minh Hà, lúc ấy Tần Thọ suýt chút nữa bị Hàn Nguyệt chặt mất đầu! Hắn để Đầu Trâu đi cầu viện binh, cháu trai này đến cả nhúc nhích cũng không! Bây giờ thì tốt rồi, Tần Thọ còn sống trở về, chính hắn cũng coi như tự mình hiểu lấy, biết không cầu được Tần Thọ nữa rồi. Thế là để Nhất Thủy không hiểu rõ tình hình chạy tới làm thuyết khách!

Tần Thọ rất khó chịu! Rất khó chịu!

Nhưng mà nhìn Nhất Thủy đơn thuần trước mắt, Tần Thọ há to miệng, cuối cùng không hề nói gì.

Hắn chung quy là không đành lòng đem tiểu loli đơn thuần này đưa vào bên trong vòng xoáy. Còn có giúp chuyện này hay không, nể mặt mũi Nhất Thủy, nếu như không có nguy hiểm tính mạng, hắn sẽ giúp một chút. Còn nếu như có, hắn sẽ suy nghĩ một chút…

Nhất Thủy cũng không biết Tần Thọ đang suy nghĩ cái gì, mà lại như tiểu hài tử phát hiện món đồ chơi mới vội vã muốn cùng bạn bè chia sẻ, lại giống như là tên trộm mang theo vài phần hưng phấn nhỏ, hạ giọng nói:

-Ta nói ngươi nghe, việc này ngươi đừng có giúp, biết không?

Tần Thọ sững sờ, không ngờ tiểu nha đầu Nhất Thủy này sẽ nói lời như vậy. Hắn vốn cho rằng, Nhất Thủy sẽ cầu hắn, hoặc là xin hắn.

Sau đó Nhất Thủy tiếp tục nói:

-Đừng có ngồi ngây ra đó, ta nói ngươi nghe, chuyện này tuyệt đối không có đơn giản như vậy. Nếu như đơn giản như vậy, tại sao Quỷ Đế phương Đông không tự mình đi làm đi, mà còn phải tìm đến ngươi? Nhất định là không có ý tốt gì.

Tần Thọ im lặng, xem ra mặc dù tiểu nha đầu này còn nhỏ, nhưng mà trong đầu nghĩ cũng không ít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận