Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 650: Cảm ơn


Chương 650: Cảm ơn





Nam tử mặc áo bào xanh đối diện là một nam tử đầu rồng trên đầu có một đôi sừng, nam tử này có đôi mắt nhân hậu, nhưng khuôn mặt của hắn lại có vẻ hơi dữ tợn.

Bên tay trái đầu rồng, là nữ tử đang nói chuyện kia, bên tay phải là một người mặc áo kim giáp, có hai cái cánh; bên phải nam tử có hai cái cánh là một tên nam tử kỳ quái đầu người thân ngựa…

Ngồi bên trên nam tử áo xanh là một tên quái nha mặc áo choàng đen khuôn mặt màu xanh nanh vàng.

Đám người này ngồi quây chung một chỗ, ở giữa có một đống lửa, có điều bốn phía cũng không có cái gì ăn.

Lúc này, nam tử mặt xanh nanh vàng nói:

-Tầm Hương, ngươi cũng không phải không biết La Già Ma Hầu kia là một tên tham ăn, lười, để hắn đi điều tra, đoán chừng bây giờ không biết là đang ở đâu xem náo nhiệt rồi, hoặc là đang ngủ ở đâu đấy.

Tầm Hương nói:

-Ta đã nói là để cho ta đi, các ngươi lại nhất định để hắn đi. Haiz, chuyện này ta không phục!...

Giọng nói của nam tử áo bào xanh rất nhẹ, bên trong giọng nói mềm mại để lộ ra một loại tự tin không thể hoài nghi:

-Ta để hắn đi, tự nhiên có đạo lý của ta. A Tu La là một trong Bát Bộ Thiên Long của Phật môn, hắn chết, nhất định có người phải đền mạng. Tầm Hương, mặc dù ngươi hành động nhanh, nhưng mà La Già Ma Hầu am hiểu ngụy trang hơn ngươi. Hắn hành tẩu ở trong Huyết Hải, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức. Nếu như là ngươi đi, sợ là một đường phải chinh chiến không ngớt, nếu như kinh động đến Tứ Đại Ma Tướng, ngươi có còn trở về được nữa không?

Tầm Hương trầm mặc…

Lúc này nam tử mặt xanh nanh vàng nói:

-Tầm Hương, Thiên nói có đạo lý. Hơn nữa, La Già Ma Hầu và những Tu La kia đều am hiểu phục kích, nếu như thật sự tìm được hung thủ giết chết A Tu La, xác suất xuất thủ thành công của hắn lớn hơn so với ngươi. Chỉ là không hiểu sao, đã lâu như vậy rồi sao còn chưa có cái động tĩnh gì.

-Long, ngươi nói xem thế nào?

Tầm Hương hỏi nam tử đầu rồng.

Nam tử đầu rồng cười ha ha nói:

-Chờ một chút đi, rất nhanh sẽ có tin tức trở về thôi.

Kết quả Khẩn Na La thân người đầu ngựa và Già Lâu La có hai cái cánh đồng thời nhìn nhau, nói:

-Dạ Xoa nói có lý.

Tầm Hương tức gần chết, quơ trường kiếm trong tay, bổ vào trong không khí hai cái, rồi cắn răng nghiến lợi nói:

-Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ giết sạch đám phế vật trong Huyết Hải này!

Đám người nhìn nhau cười một tiếng, ai cũng không công nhân lời này, có điều bên trong ánh mắt lại có vẻ vô cùng kiên định.

Giờ khắc này, Tần Thọ và tráng hán cùng ngồi xuống.

Tần Thọ nói:

-Anh trai, xưng hô thế nào?

Tráng hán nói:

-Ngươi có thể gọi ta là La Già Ma Hầu, một tiểu xà tinh mà thôi. Con thỏ, ngươi là?

Tần Thọ nói:

-Tần Thọ.

-Ây…

La Già Ma Hầu sững sờ nói:

-Tên rất hay…

Tần Thọ liếc hắn một cái nói:

-Đây là lời khen tùy ý nhất mà ta nghe được trong năm nay.

Nói xong, Tần Thọ lấy ra một cái đỉnh lớn, sau đó múc ra hai bát canh, một bát đưa cho La Già Ma Hầu, còn một bát mình cầm nói:

-Rượu thì không có, nếm thử cái này đi.

La Già Ma Hầu ngửi ngửi, chau mày nói:

-Mùi vị kia… rất kỳ quái, đây là thứ gì?

Tần Thọ nói:

-Canh cay của người Hồ, đây là thứ ta thích nhất.

La Già Ma Hầu khẽ gật đầu, cũng yên tâm uống một ngụm hết sạch, sau đó con ngươi của hắn có hơi giãn ra một chút, sau đó là một vẻ mơ hồ…

Một lát sau, La Già Ma Hầu thanh tỉnh lại, lắc đầu, nhìn xung quanh, gãi gãi đầu thầm nói: “Đây… đây là Huyết Hải? Ta tới đây làm gì nhỉ? Đúng rồi… ta tới đây làm gì?

Đang nói chuyện, La Già Ma Hầu nhìn thấy Tần Thọ hỏi:

-Con thỏ, tại sao ta lại ở đây?

Tần Thọ sững sờ, hỏi ngược lại:

-Ngươi là?

La Già Ma Hầu chỉ vào mình nói:

-Ta chính là Bát Bộ Thiên Long của Địa Tàng Vương Bồ Tát, một trong những đại mãng thần La Già Ma Hầu!

Tần Thọ nghe xong, trong lòng lập tức hiểu rõ. Mặc dù hắn không biết La Già Ma Hầu là ai, nhưng mà Bát Bộ Thiên Long thì hắn quá quen thuộc!

Đó là tám đại hộ pháp Thiên Long của Phật Môn, nói là Thiên Long, tên thực tế cũng không phải đều là rồng, chỉ là xưng hô cho bộ trong Phật Môn mà thôi. Tần Thọ nhớ rõ bên trong có Thiên, Long, Dạ Xoa, A Tu La, còn một cái tên nữa quá khó đọc, trước kia Tần Thọ cũng không nhớ rõ được.

Có điều cái này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn hiểu rõ thân phận của đối phương.

Nếu là người của Phật Sơn, thì chính là tử địch của Tu La tộc, tử địch của Minh Hà giáo chủ!

Tần Thọ cũng không có một chút hứng thú nào với thù hận của hai tộc này.

Thế là Tần Thọ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

La Già Ma Hầu nhìn thấy, liền ngăn Tần Thọ lại, hỏi:

-Chúng ta quen biết?

Tần Thọ quả quyết lắc đầu:

-Không quen.

La Già Ma Hầu lại hỏi:

-Chúng ta cùng uống qua một thứ?

Tần Thọ tiếp tục lắc đầu nói:

-Không có, có điều ngươi uống của ta một chén canh là thật. Canh này dùng vô số thiên tài địa bảo trong thiên địa luyện chế mà thành, hơn nữa giá bày ở chỗ này đây, già trẻ không gạt. Ngươi uống một bát, có phải là nên thanh toán hay không?

La Già Ma Hầu nghe xong, chau mày, nghi hoặc nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ trừng đôi mắt to ngập nước nhìn La Già Ma Hầu, đồng thời chỉ chỉ vào tờ giấy một môn thần thông đổi một chén rượu trên quầy hàng nói:

-Ngươi xem, ở chỗ này của ta để tờ giấy này. Không phải là ngươi không có tiền thanh toán, muốn trốn nợ đó chứ? Đường là hộ pháp Bát Bộ Thiên Long của Phật môn, vậy mà lại quỵt nợ?

La Già Ma Hầu nghe xong, nhanh chóng lắc đầu nói:

-Sao có thể, sao có thể?

Nói xong, La Già Ma Hầu nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy con thỏ nói rất có lý.

Đầu tiên, con thỏ ghi giá công khai, sau đó, trong tay hắn cầm bát của con thỏ là hoàn toàn chính xác. Hắn biết mình, dựa vào sự thông minh của hắn, tuyệt đối biết rõ giá cả mới uống. Nếu không tuyệt đối sẽ không, dừng!

Nghĩ đến đây, La Già Ma Hầu móc từ trong ngực ta một viên ngọc giản ném cho Tần Thọ nói:

-Đây là thuật đi trong bụng, đổi lấy một bát của ngươi, có vấn đề gì không?

Tần Thọ nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhận lấy. Nực cười, kiếm phép thuật mà không mất gì, cho dù đó là một đống phân, đó cũng là kiếm được, sao lại ghét bỏ chứ?

Đồng thời Tần Thọ hào phóng vung tay lên nói:

-Đường đường một trong Bát Bộ Thiên Long, ta sao có thể không tin chứ? Thu.

Nói xong, Tần Thọ lập tức thu dọn xong tất cả mọi thứ, xoay người rời đi.

La Già Ma Hầu vội vàng hỏi:

-Con thỏ, ta hỏi ngươi một vấn đề, tại sao ta lại ở đây? Tại sao ta lại uống canh của ngươi? Sao ta lại không nhớ gì cả?


Bạn cần đăng nhập để bình luận