Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 279: Lời đồn về Ngọc Đế truyền đi (2)


Chương 279: Lời đồn về Ngọc Đế truyền đi (2)





Lúc này, chợt nghe con thỏ quát to một tiếng:

-Ha! Khá khen cho Ma Lễ Thọ nhà ngươi, trấn thủ Nam Thiên Môn, ngươi đại diện cho uy nghiêm của Thiên Đình! Thế mà ngươi lại không mang theo binh khí bảo hộ Nam Thiên Môn, uy nghiêm của Thiên Đình đâu rồi?!

Ma Lễ Thọ nghe vậy thì rất muốn khóc, trong lòng kêu lên:

“Con mẹ nó cái con thỏ chết tiệt nhà ngươi! Vậy là do ta không mang theo sao? Cho ngươi xem binh khí có tốt hay không à?”

Lại chợt nghe con thỏ nói:

-Uy nghiêm của Thiên Đình ở đâu rồi, ta phải đi cáo trạng ngươi!

Nói xong, con thỏ xoay người trở lại Thiên Đình.

Ma Lễ Thọ thấy thế nhanh chóng lấy ra hai cái Kim Tiên mới đeo lên lưng, đồng thời kêu lên:

-Con thỏ... Nhật Du Thần, ngươi nói đúng, ta đeo binh khí lên rồi!

Con thỏ nghe thế, quay đầu lại cười với Ma Lễ Thọ.

Mấy phút sau, một con thỏ mỹ mãn cầm kẹo hồ lô Kim Tiên của Ma Lễ Thọ đi mất, vừa đi vừa gặm, tiếng rắc rắc giòn tan truyền đến, trong lòng Ma Lễ Thọ nhỏ máu...

Các thiên binh thiên tướng khác theo phản xạ nhanh chóng nắm chặt binh khí trong tay mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, bảo trì uy nghiêm...

Trở lại Nguyệt Cung, Tần Thọ không hống hách nữa, dù sao trong nhà có người căn bản không hề sợ hắn.

Tần Thọ nhìn thấy Hằng Nga, lập tức lấy lệnh bài Nhật Dạ của mình ra, vui vẻ nói:

-Nha đầu ngốc, mau nhìn này, thỏ gia ta làm quan rồi!

-Đây là gì? - Hằng Nga không hiểu gì hỏi.

Tần Thọ cười nói:

-Đây là lệnh bài của Nhật Dạ Du Thần đó!

-Em trộm lệnh bài của Nhật Dạ Du Thần? Sao em có thể làm vậy chứ? Nhanh lên nào, chúng ta đi trả lại cho người ta.

Hằng Nga hoảng sợ, kéo con thỏ chuẩn bị đi.

Tần Thọ kêu lên:

-Không phải là trộm mà!

Hằng Nga biến sắc, kinh hô:

-Không phải là trộm? Vậy em đi cướp sao?! Vậy càng không được!

Tần Thọ vô cùng cạn lời, chẳng lẽ trong mắt Hằng Nga hắn vẫn luôn là cái loại không trộm thì cướp như vậy sao?

Tần Thọ nói:

-Trước tiên nàng đừng vội, để ta từ từ nói...

-Chuyện lớn như vậy, còn từ từ nói? Không được, nhanh lên nào!

Hằng Nga vội vội vàng vàng nói.

Tần Thọ:

-...

Tần Thọ bất đắc dĩ bị Hằng Nga xách tai mang ra khỏi Nguyệt Cung, hắn cũng không có cách nào cả, đành phải để Hằng Nga chạy đi, hắn ở bên cạnh nói lại chân tướng một lần.

Lúc sắp đến Nam Thiên Môn, Tần Thọ cũng nói xong, Hằng Nga nhẹ nhàng thở ra nói:

-Làm ta sợ muốn chết, con thỏ ngốc sao không nói rõ ràng ra trước?

Trong lòng Tần Thọ không biết nói gì, nói rõ ràng trước? Nàng có cho ta thời gian nói rõ sao?

Khi đang nói chuyện, Hằng Nga ôm con thỏ vào trong ngực xoa nắn một hồi, con thỏ này cũng ngồi trên ngực nàng đè ép bầu ngực đến biến dạng... So với nói là xoa nắn, không bằng nói là mát xa, con thỏ rất sung sướng...

Xa xa, Ma Lễ Thọ vất vả lắm mới phục hồi tinh thần lại từ trong tâm trạng bi thương, một gã thiên binh bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói:

-Thiên Vương, con thỏ kia lại quay lại.

Ma Lễ Thọ sợ tới mức run cầm cập, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, kết quả vừa nhấc đầu đã trông thất Hằng Nga vuốt ve con thỏ, show ân ái các kiểu, nhất thời trong lòng không ngừng chửi rủa: “Má nó ngươi vẫn chưa xong sao? Cướp đồ của ta, còn ngược đãi tâm hồn của ta... Lão tử muốn xin nghỉ!”

...

Sự tình được giải thích rõ ràng, Hằng Nga cũng yên tâm, mang theo Tần Thọ quay trở về Nguyệt Cung.

Không lâu sau, trên Nguyệt Cung vang lên hai tiếng nổ ầm ầm, lại có hai tòa Nguyệt Cung được thả ra, tiếp theo đó là tiếng kêu sợ hãi của Hằng Nga:

-Oa, hai tòa Nguyệt Cung, Ngọc Nhi, nhiều phòng như vậy, chúng ta ở thế nào được?!

Giọng nói của Tần Thọ vang lên:

-Ha ha... Nha đầu ngốc, chúng ta không ở được hết thì có thể nuôi heo mà!

-Thật lãng phí...

-Nếu không thì nuôi gà?

-Ta muốn nuôi bồ câu.

-Không thành vấn đề, ta đã chuẩn bị xong bếp nướng rồi, nàng nuôi ta ăn!

-...

...

Cùng lúc đó, bên trong Thiên Đình, Ngọc Anh Đường tan học, các tiên tử lo lắng không yên mà rời khỏi Ngọc Anh Đường, đi thẳng về nhà mình.

Ban đêm, mọi người cơm nước xong, túm năm tụm ba một chỗ, ở đầu đường cuối ngõ hay các động phủ đều vang lên một trận nói nhỏ.

-Nghe nói gì chưa? Đêm qua Ngọc Đế trộm hẹn hò với nữ tiên ở Ngự Hoa Viên, bị Vương Mẫu nương nương bắt tại trận.

-Thật hay giả đó?

-Thiên chân vạn xác! Biết con thỏ trong Nguyệt Cung không?

-Nghe nói, nghe nói hôm qua hắn và Nhiễu Đằng, Bạch Văn là hai người duy nhất sống sót.

-Hắn là sủng vật của Hằng Nga, Hằng Nga tiên tử và ta chính là tỷ muội tốt! Nàng nói, chuyện đó là do chính miệng con thỏ nói với nàng! Còn có thể giả được sao?

-Ôi... Trời ạ, hóa ra Ngọc Đế lại là người như vậy sao!

-Ai nói không chứ... Ngọc Đế bị Vương Mẫu chỉnh đốn, tiểu hồ ly tinh kia hình như cũng chết rồi. Một bụng oán khí của ngài ấy trút hết ra trong Ngự Hoa Viên, cho nên hôm qua Ngự Hoa Viên mới bị phá hoại thành như vậy. Hiện tại cũng không cho bất kỳ kẻ nào được ra vào... Giám Sát Ty cũng không thể đi vào, chắc chắn là có gì đó cản trở.

-Trời đất ơi, đây là tin tức rất lớn đó!

-Ta vẫn nghĩ Ngọc Đế không nạp thiếp là bởi vì không ăn khói lửa nhân gian, không ngờ là do vợ quản nghiêm.

-Còn không phải sao... chỉ là ta rất hiếu kỳ, Tây Vương Mẫu xinh đẹp như vậy cũng không thể làm Ngọc Đế động lòng, tiên nữ kia rốt cuộc có đức hạnh gì mới có thể làm cho Ngọc Đế động lòng phàm? Còn làm cho Vương Mẫu nương nương nổi cơn ghen?

-Không biết, người đã chết hết, đi đâu tra…

...

Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng lan truyền từ đầu đường cuối ngõ truyền đến trong lỗ tai thiên binh thiên tướng, lại truyền đến các lộ thần tiên nơi đó, cuối cùng, truyền đến bên trong Thông Minh Điện...

Đêm hôm đó...

-Khởi bẩm Ngọc Đế, tiểu thần chính tai nghe thấy, tin tức này đích xác là từ trong miệng con thỏ ở Nguyệt Cung kia truyền ra. - Giọng nói của Thái Bạch Kim Tinh vang lên.

Bên trong Thông Minh Điện không có động tĩnh, hồi lâu, một giọng nói kiềm chế và trầm thấp truyền ra:

-Nói với Trù Thần, ngày mai bày tiệc thỏ.

-Vâng, Ngọc Đế…

Thái Bạch Kim Tinh lên tiếng, lui ra khỏi Thông Minh Điện, vẻ mặt cổ quái.

Đồng thời Thái Bạch Kim Tinh nhìn thấy hỏa diễm bên trên thần long hỏa trụ ở tứ phía đều đang run... Nhìn kỹ lại là rồng cuộn ở phía trên đang run, Thái Bạch Kim Tinh có lòng tốt nhắc nhở:

-Đừng cười lên tiếng.

-Phốc, ha… - Một con rồng bật cười.

-Thái Bạch Kim Tinh, yến hội ngày mai thêm một con rồng.

Giọng nói của Ngọc Đế truyền tới.

-Khởi bẩm Ngọc Đế... thần vừa mới ngáp, thần sai rồi…

Một con rồng quỳ gối ở cổng Thông Minh Điện, gào khóc...

...

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai, Tần Thọ đứng dậy, ghé vào trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn hư ảnh Địa Tiên Giới ở phía xa, trong lòng lại có chút kích động!

-Cuối cùng cũng có thể xuống Hạ Giới, ha ha... Thỏ gia ta nhất định phải đi nơi đó nhìn xem! Mẹ nó, ta ngược lại muốn xem xem, đến cùng là ai giỏi như vậy! Ném đá cũng có thể mang thai… - Tần Thọ hưng phấn kêu lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận