Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 853: Người sống



Chương 853: Người sống





Có điều Tần Thọ có thể cảm giác được, kỵ binh vốn chỉ là Nhân Tiên, sau khi tần suất của kỵ binh giống nhau, sức mạnh của hai cá nhân lập tức kết nối với nhau, như cùng là một người, thực lực tăng lên gấp đôi!

Mà trước mắt nhìn thấy không có một vạn, thì cũng phải tám ngàn!

Nhiều người như vậy liên hợp lại, thực lực sẽ mạnh lên bao nhiêu chứ? Đầu óc Tần Thọ có chút không đủ dùng!

Đây tuyệt đối không phải là vấn đề một cộng một đơn giản!

Bước đi của nhóm kỵ binh này ngày càng thống nhất, trường thương của kỵ binh ở hàng đầu tiên đã cách khoảng ngàn mét, liền cho Tần Thọ có một loại cảm giác giống như là có gai sau lưng, đồng thời cảm giác này càng ngày càng rõ ràng! Giống như là có một cây trường thương đang dùng sức đâm vào cột sống mình!

Cho dù là cơ thể của Tần Thọ cũng có chút cảm thấy đau đớn, không dám tưởng tưởng, nếu như bị đuổi kịp, một thương đâm tới sẽ là cảm giác như thế nào.

Có điều đáng sợ nhất chính là mây đen trên đỉnh đầu kỵ binh, trong mây đen, có một chiếc xe ngựa như ẩn như hiện!

Xe ngựa kia Tần Thọ đã từng nhìn thấy, cái kia dường như là thất hương xa của Tử Vi đại đế!

Nếu như thật sự là tôn đại đế này, Tần Thọ biết cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng phải ngỏm củ tỏi!

-Con thỏ, chạy thế này không được! Đối phương càng lúc càng nhanh, nếu như thật sự bị đuổi kịp thì chết chắc. Chúng ta đi đến nơi chật hẹp, nơi mà bất lợi cho bọn họ chạy. - Mèo béo hô.

Tần Thọ đang muốn gật đầu, hai người cùng quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy những thiết kỵ chạy phía trước kia đã bay lên không!

Sau đó hai người quả quyết tiếp tục buồn bực chạy, bọn họ cũng đã cân nhắc bay lên trời, nhưng mà tình hình hiện tại đã nói rõ cho bọn họ chạy không nổi những người này. Trên trời, nơi trống trải như vậy, quả nhiên là tìm đường chết. Chạy trên mặt đất, không chừng còn có thể tìm bụi cỏ, hốc cây cái gì đó để ẩn thân.

Đang chạy, hai người đột nhiên quẹo vào một cái hẻm nhỏ, sau khi đi vào ngõ nhỏ, tường cao của đại viện che lại tầm mắt của kẻ địch.

Trong nháy mắt những đồ án quỷ dị của Mèo Béo lại xuất hiện lần nữa, đồng thời nói:

-Ta có thể che lập một lúc khí tức của chúng ta, nhanh chóng tìm nơi tránh một chút!

Tần Thọ nghe vậy, chỉ nghĩ muốn mắng chửi người, tránh? Chỉ có từng đấy chỗ thì tránh hướng nào?

Đúng lúc này thì nhìn thấy cửa một gian viện đang khép hờ, không nói hai lời, Tần Thọ lấy ngựa sống làm ngựa chết mang theo mèo béo chui vào, quay đầu lập tức khép cửa lại.

Sau đó Tần Thọ chổng mông lên, ghé vào khe cửa nhìn ra phía bên ngoài, nhìn xem có truy binh đuổi theo không.

Thực ra căn bản không cần nhìn, cái tiếng vó ngựa ù ù kia đã đại biểu cho tất cả, theo tiếng vó ngựa ngày càng gần, mồ hôi lạnh trên trán Tần Thọ cũng đổ ngày càng nhiều. Lần đầu tiên hắn cảm thấy hối hận vì đã đi vào Hắc Ma Thần Hạp, sớm biết thế này ở bên ngoài đánh không phải cũng rất tốt sao?

Đúng lúc này, mèo béo thấp giọng, dùng một loại giọng nói vô cùng hung ác nói:

-Lão đầu, nhìn cái gì vậy? Sửa giày của ngươi đi! Còn nhìn nữa, coi chừng ta giết người diệt khẩu!

Tần Thọ sững sờ, nơi này còn có người?

Ngay sau đó, Tần Thọ liền khẩn trương lên, hắn đi vào thế giới của Hắc Ma Thần Hạp này lâu như vậy rồi còn chưa có gặp phải mấy sinh vật hình người, hắn thậm chí còn không biết có nên gọi bọn họ là người không nữa. Mặc dù bọn gia hỏa này có người Tần Thọ quen thuộc, nhưng mà cả đám đều giống như là người điên, nhìn thấy hắn là hạ thủ.

Nếu như nơi này cũng có người, đây chẳng phải là nói bọn họ bị bao vây rồi sao?

Tần Thọ vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một lão đầu khô gầy ngồi ở trong sân, trong tay có một chiếc giày vải và kim khâu, vậy mà lại thật sự ngồi đó sửa giày!

Tần Thọ nhìn chằm chằm vào tay lão đầu, sợ lão đầu kích động, liền ném giày và châm đến đây.

Hắn cũng không sợ bị đâm một cái, nhưng mà hắn sợ làm ra động tĩnh gì sẽ dẫn thiết kỵ ở bên ngoài và Tử Vi đại đế ở trên trời tới!

Nhưng mà khiến Tần Thọ bất ngờ đó là, lão đầu chỉ nhìn hắn và mèo béo một lúc, rồi sau đó cúi đầu tiếp tục sửa giày.

Tần Thọ và mèo béo nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhau, theo bản năng cùng lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thông qua âm thanh, hai người không khó xác định được là hơn vạn thiết kỵ đã đi tới cửa chính!

Nhịp tim hai người trong nháy mắt liền tăng tốc lên, cúi đầu, căn răng.

Tùy thời chuẩn bị quay người chạy.

Chờ một hồi, hai người liền nghe thấy âm thanh móng ngựa bên ngoài vang lên lần nữa, hai người theo bản năng liền muốn chui lên trời, kết quả một chiếc giày bay tới đập vào mặt Tần Thọ!

Sau đó cái giày kia liền giống như là bô mê răng nhảy tới mặt mèo béo, hai tên gia hỏa chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, theo bản năng ôm mặt ngồi xuống.

Quỷ dị chính là, chiếc giày kia rơi trên mặt đất mà không có một chút động tĩnh gì!

Mặc dù bên ngoài tiếng vó ngựa vang lên, nhưng lại có chút lộn xộn, đồng thời thời gian bắt đầu trôi qua, dường như những thiết kỵ kia đã rời đi.

Tần Thọ và mèo béo nhìn nhau cùng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhìn về phía lão đầu, trong mắt bọn họ đều hiện lên một tia kính sợ.

Hai người đều không phải người ngu, những thiết kỵ kia xông lại, cũng không có thiếu giẫm hỏng hoa hoa cỏ cỏ, san bằng từng tòa phòng ốc vứt bỏ này. Nhưng hết lần này tới lần khác lại dừng lại trước cổng nhà này, đồng thời sau khi do dự liền rút lui, điều này nói lên cái gì?

Điều này nói lên trong viện tử này có người hoặc là đồ vật mà bọn họ không đắc tội nổi!

Tần Thọ và mèo béo cùng tiến lên phía trước, khom mình hành lễ nói:

-Bái kiến tiền bối, đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.

Lão đầu chỉ chỉ giày trên đất nói:

-Nhặt về cho ta.

Mèo béo theo bản năng gật đầu nói:

-Ây.

Sau đó mèo béo đá Tần Thọ một cước nói:

-Đi nhặt đi.

Tần Thọ cả giận nói:

-Sao ngươi không đi?

Mèo béo nằm sấp trên mặt đất nói:

-Bởi vì ta lười.

Tần Thọ:

-#$#...

Cuối cùng, vẫn là Tần Thọ nhặt trở về, giao giày cho lão nhân, sau đó hắn tiến tới cười ha hả nói:

-Ngài biết nói?

Bạn cần đăng nhập để bình luận