Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 562: Ngồi xe ngựa dạo âm phủ


Chương 562: Ngồi xe ngựa dạo âm phủ





Nói xong, Bạch Vô Thường cất bước chạy đi, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Chờ khoảng nửa nén nhang, Bạch Vô Thường đã quay trở lại, nói chính xác là bị Khôi Tam kéo lưỡi trở về, nói chính xác hơn là Khôi Tam buộc lưỡi của hắn vào Tàng Long Đỉnh, sau đó kéo lưỡi, kéo cả Bạch Vô Thường và chiếc đỉnh lớn cùng đi, mặt mày hắn bầm dập, rõ ràng bị đánh không nhẹ.

Lý Trinh Anh và Địa Dũng phu nhân theo sau, ánh mắt đầy đồng cảm nhìn Bạch Vô Thường.

Nhìn thấy Tần Thọ, Bạch Vô Thường như thấy được cứu tinh, vội vàng kêu to:

-Thỏ gia, cứu mạng! Bằng hữu của ngài bạo lực quá...

Tần Thọ vội hỏi:

-Rốt cuộc là chuyện gì?

Khôi Tam sờ sờ cái đầu trọc của mình nói:

-Hắn động tay động chân trước, không ngờ rằng lại yếu đuối đến như vậy, đánh vài chưởng đã không động đậy rồi. Sợi dây này cũng khá tốt đó...

Nói xong, Khôi Tâm giật giật lưỡi Bạch Vô Thường, Tần Thọ nhìn trong đại đỉnh đã có Thanh Đồng Long, hắn ước chừng cả hai cộng lại nặng khoảng một vạn cân! Lại cộng thêm một Bạch Vô Thường hơn một trăm cân... Tần Thọ đột nhiên phát hiện, lưỡi của Bạch Vô Thường làm dây cột quả thật không tệ.

Nhưng Tần Thọ cũng biết, hỏi Khôi Tam phần lớn sẽ không hỏi được gì, bèn hỏi Bạch Vô Thường.

Bạch Vô Thường khóc lóc kể lể:

-Lúc ta đi đến thì hắn đang ngủ, ta tát hắn một cái, hắn quay lại đã đánh người, còn không cho ta cơ hội giải thích..., còn cô gái đó, ra tay cũng hiểm độc quá, nhìn xem mặt ta bị cào nát rồi... Thỏ gia, ngài phải làm chủ cho ta.

Tần Thọ nghe thấy Bạch Vô Thường khóc thút thít, đằng trước thì nghe không rõ lắm, đằng sau thì rối tung lên. Liền nhìn về phía Lý Trinh Anh.

Lý Trinh Anh nắm lấy một góc áo, giọng có chút ngượng ngùng:

-Ta cứ tưởng rằng hắn đến để bắt hồn chúng ta, nên mới ra tay.

Địa Dũng phu nhân ho một tiếng:

-Hắn ta lén lén lút lút đến đây, làm chúng ta cũng không tránh khỏi hiểu nhầm.

Khôi Tam cũng lên tiếng:

-Đúng đúng đúng... lén la lén lút, không phải quỷ tốt.

Bạch Vô Thường gào lên đầy oan ức:

-Ta vốn là quỷ, lén la lén lút thì sao chứ?

Đến đây, Tần Thọ cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Tuy nhiên Tần Thọ là kiểu người chỉ giúp đỡ thân thích, đúng sai không quan trọng, mà Bạch Vô Thường mới trước đó vẫn còn đang là kẻ thù của hắn kìa. Thế là Tần Thọ đầy đồng cảm vỗ vỗ đầu Bạch Vô Thường nói:

-Lén la lén lút, đánh chết ngươi thì có gì sai sao?

Bạch Vô Thường trợn mắt nhìn một tên đầu trọc đang cười xấu xa, lại nhìn răng cửa bóng loáng sắc bén lóe ra hàn quang của con thỏ.

Tần Thọ tiếp tục im lặng bó tay rồi, Bạch Vô Thường người ta vốn dĩ là quỷ, lén la lén lút thì sao đâu? Hắn chỉ thấy Lý Trinh Anh mang theo một cục gạch vàng đang liên tục gào thét:

-Ôi... nghẹn chết ta mất, lại để cho ta tới một đập cho đã ghiền.

Lại nhìn khuôn mặt ưu nhã nhưng tay lại đang sờ kiếm của Địa Dũng phu nhân.

Cuối cùng nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử, xoa xoa nắm đấm của Hắc Vô Thường. Bạch Vô Thường khá hiểu Hắc Vô Thường, tên này tuyệt đối sẽ không giúp hắn đánh nhau, hơn phân nửa là muốn thừa cơ đấm hắn hai phát!

Sau đó, Bạch Vô Thường dứt khoát hét lên:

-Chẳng sao cả!

Tần Thọ cười nói:

-Vậy sao, được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa. Làm thế nào để đi vào Địa Phủ?

Bạch Vô Thường đột nhiên sững sờ, nói:

-Thượng tiên, ngài đến Địa Phủ làm gì chứ? Ngài là Nhật Dạ Du Thần, ngài không nằm trong hàng ngũ sinh tử, ngài nên quay lại thôi.

Hắc Vô Thường cũng lên tiếng:

-Đúng vậy, thượng tiên, ngài nên quay về thôi.

Suy nghĩ của hai người đều giống nhau, con thỏ này thật con mẹ nó quá biết làm khổ người khác, hơn nữa còn vô cớ gây sự. Bạn của hắn ta cũng chẳng có ai tử tế, nếu mà đưa hắn ta đến âm phủ, thì người mang tội là hai người bọn họ rồi. Lỡ gây kinh động đến phán quan, theo sự hiểu biết của bọn họ về phán quan, nếu như mà hắn biết rằng bản thân đã tùy tiện thêm hạn định tuổi thọ cho cái người là Nhật Dạ Du Thần này thì hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Đến lúc ấy, hai bọn họ nhất định sẽ phải chịu oan ức, quýt làm cam chịu, bị con thỏ đánh chết cũng đành, e rằng còn bị phán quan đánh cho một trận nữa.

Vì vậy, hai người bọn họ quyết định, không thể để con thỏ xuống Địa Phủ.

Nhưng mà...

Tần Thọ trừng mắt nhìn rồi hỏi:

-Làm thế nào để xuống Địa Phủ?

Hắc Vô Thường cùng Bạch Vô Thường bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.

Lúc này, Lý Trinh Anh lên tiếng.

-Ta biết, không phải ta đã từng nói qua từ Thiên Đình xuống Địa Phủ phải đi qua Qủy Môn Quan sao, theo Hoàng Tuyền Lộ qua cầu Nại Hà là đến Phong Đô Thành rồi.

Tần Thọ lập tức ngẩng đầu nhìn Qủy Môn Quan, sau đó quay sang Khôi Tam:

-Nào, lên xe.

Nói xong, Tần Thọ nhảy lên trên Tàng Long Đỉnh, Khôi Tam không rõ lắm, nhưng hắn biết Tần Thọ khá được, sẽ không bị thiệt thòi. Vì vậy mà hắn cũng không hỏi nguyên nhân, đặt mông ngồi lên.

Lý Trinh Anh cũng tin tưởng con thỏ một cách mù quáng, vì vậy cũng trèo lên đi cùng.

Địa Dũng phu nhân sớm đã nhìn ra, trong đám người con thỏ mới là chủ chốt mà nàng chỉ là người ngoài, ít nói thì tốt hơn, ngược lại có nói cũng chẳng có ai nghe theo.

Cuối cùng Địa Dũng phu nhân cũng đi theo, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi một câu:

-Cái đỉnh này, sao có thể lấy làm xe chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn để con Thanh Đồng Long kéo xe sao?

Tần Thọ đảo hai mắt, nói:

-Nếu như mà nó xuất hện, ngươi nghĩ liệu nó sẽ kéo xe hay là sẽ giết người?

Địa Dũng phu nhân im bặt...

Tần Thọ quơ cây Khốc Tang Bổng trong tay, chỉ vào Hắc Bạch Vô Thường nói:

-Hai con rùa các ngươi, nếu như đã không biết đường thì kéo xe đi!

Nói xong, Tần Thọ duỗi tay ra, kéo lưỡi hai tên trói vào Tàng Long Đỉnh, sau đó vung Khốc Tang Bổng lên, phát ra hai tiếng răng rắc, đánh hai tên kia khóc gào lên lao về phía trước, đột ngột kéo Tàng Long Đỉnh lao lên một chút.

Tần Thọ thấy vậy, hài lòng cười nói:

-Rất tốt, chính là tốc độ này, nếu như hai ngươi đi chậm lại, thỏ gia ta sẽ đánh đó.

Hắc Bạch Vô Thường khiếp sợ nhìn cây Khốc Tang Bổng, sau đó cười đầy đau khổ, sớm biết sẽ như vậy thì đã chủ động phối hợp không phải sẽ tốt hơn sao? Hà cớ gì phải đến nông nỗi này?

Tần Thọ không để ý tốc độ của hai người bọn họ nữa mà vô cùng hào hứng nhìn mọi thứ trước mắt.

Địa Dũng phu nhân giống như một hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu phong cảnh trên đường.

-Thỏ gia, đây là Quỷ Môn Quan, gọi là Qủy Môn Quan vì nó là một cái cửa ma. Mọi người cũng gọi nó là cổng Địa Ngục. Muốn từ tiên giới vào Địa Phủ, cách tốt nhất là mở Qủy Môn Quan, đi vào Hoàng Tuyền. Nhưng cũng có kẻ thích trèo tường đi vào, nó cũng cần sức mạnh cường đại để phò trợ mới được, hơn nữa trèo tường đi vào một khi bị phát hiện thì trực tiếp bị liệt vào phần tử đối nghịch.



Bạn cần đăng nhập để bình luận