Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 667: Đi học (2)


Chương 667: Đi học (2)





-Mặc dù bọn họ tập kích cầu Nại Hà, nhưng mà cầu Nại Hà có đại trận bảo hộ, người kia căn bản không có khả năng phá hư được cầu Nại Hà chút nào. Nghe nói, thực lực của người kia cũng không phải là quá cường đại loại trình độ của hắn hoàn toàn sẽ không làm ra được chuyện gì. Chúng ta không nghĩ ra được, vì cái gì mà hắn làm chuyện này…

Tần Thọ lập tức nghĩ đến người vây Nhất Thủy lúc trước, thực lực của tên kia cũng bình thường, thế mà lại đi vây Chuyển Luân Vương, kết quả sau cùng chỉ là nổ một chút truyền tống trận mà thôi.

Loại truyền tống trận kia, lúc nào Địa Phủ cũng có thể xây dựng rất nhiều, căn bản không đáng tiền. Chí ít, theo Tần Thọ, những truyền tống trận kia không đáng để người đó đền mạng…

Như vậy, tại sao bọn hắn lại làm cái chuyện mua bán lỗ vốn như vậy chứ?

Nghĩ như vậy, Tần Thọ liền nghĩ tới Yêu Tam Thiên, gia hỏa kia chơi đùa lung tung ở Địa Tiên Giới, chuyện buôn bán của hắn dường như cũng là sớm muộn sẽ lỗ úp sấp.

Đạo lý này bọn họ không thể nào không hiểu, nhưng mà tại sao bọn họ phải làm vậy chứ?

Trong đầu Tần Thọ đầy dấu chấm hỏi, lại không có bất kỳ đáp án nào.

Cuối cùng, mấy người cũng không nghĩ nữa.

Dưới sự dẫn đầu của Tầm Hương, mấy người nhao nhao vào ở bên trong nhà tiếp khách, còn mấy người thì ở trong một cái đình viện, viện lạc không lớn, chỉ có ba căn phòng nhỏ, một cái sân rộng với thêm một cái ao nước nhỏ mà thôi. Có điều bài trí bên trong rất có nghiên cứu, mỗi một bông hoa ngọn cỏ đều rất có thiền ý, khiến cho người ta nhìn sang một chút thì tâm tình tự nhiên cũng bình hòa hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất là, nơi này lại tự thành một thế giới nhỏ, bên trong thế giới có một vành mặt trời, ánh mặt trời chiếu ở trong viện rất ấm áp.

Nếu là bình thường, Tần Thọ cũng không hiếm có cái đồ chơi này, nhưng mà đến cái địa phủ này lâu như vậy rồi, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy mặt trời. Cảm giác đó, thật là thân thiết!

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Tầm Hương liền chuẩn bị rời đi.

Tần Thọ nghe xong, lập tức kêu lên:

-Đừng! Đã nói là làm ấm giường cho ta mà.

Tầm Hương cũng đã nhìn ta, miệng cái con thỏ chết tiệt này rất tiện. Nàng bây giờ là ở dưới mái hiên nhà người ta, cùng con thỏ tranh luận cũng không có chỗ nào tốt. Thế là không thèm để ý đến Tần Thọ, xoay người rời đi…

Tần Thọ gật gù đắc ý mà nói:

-Phục vụ, đánh giá kém!

Lý Trinh Anh hé miệng cười nói:

-Thỏ Thỏ, ngươi thật đúng là…

-Sao hả? - Tần Thọ hỏi.

Lý Trinh Anh nói:

-Tiện.

Tần Thọ lấy ra một thanh kiếm nói:

-Kiếm tốt!

Lý Trinh Anh:

-…

Lúc hai người nói lời này, Tầm Hương vừa mới đi lại quay trở về.

Tần Thọ cười nói:

-Sao hả? Trở về làm ấm giường?

Tầm Hương hừ lạnh một tiếng nói:

-Bồ Tát nói, các ngươi đã tới, như vậy thì ngày mai theo mọi người cùng nhau đi nghe giảng bài đi.

-Nghe giảng bài? - Tần Thọ ngạc nhiên.

Tầm Hương nói:

-Trên Phật Sơn cũng có một số trẻ nhỏ, mỗi ngày Bồ Tát đều sẽ ở học đường giảng bài. Các ngươi đi theo cùng nghe cho kỹ…

Nói xong, Tầm Hương xoay người rời đi, vừa đi vừa nói:

-Ngày mai ta mang các ngươi đi học, nhớ kỹ, dậy sớm một chút.

Chờ Tầm Hương đi xa, Tần Thọ mới hồi phục lại tinh thần, gãi gãi đầu nói:

-Nghe giảng bài?

Lý Trinh Anh thì có chút hưng phấn nói:

-Ai nha, vậy mà có thể đi nghe Bồ Tát giảng bài, đây chính là quá tốt rồi. Thỏ Thỏ, chúng ta lại có thể đi học rồi!...

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo:

-Đi học thì có cái gì tốt? Không biết đầu óc của Địa Tàng Vương Bồ Tát kia nghĩ cái gì nữa, hắn cũng không phải cha ta, dựa vào cái gì hắn nói ta đi học thì ta phải đi học? Không đi!

Lý Trinh Anh lắc đầu nói:

-Thỏ Thỏ, ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy?

Tần Thọ không hiểu nhìn Lý Trinh Anh nói:

-Biết cái gì?

Lý Trinh Anh cười nói:

-Ngươi có biết, Địa Tàng Vương Bồ Tát có một môn công pháp, gọi là “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” không?

Tần Thọ lắc đầu.

Lý Trinh Anh kiên nhẫn giải thích:

-Ta đã nghe tiên sinh nói qua, lớp học đáng nghe nhất trên thế giới này, trong đó có lớp học của Địa Tàng Vương Bồ Tát. Bởi vì hắn sẽ giảng “Địa Tàng Nguyên Bản Kinh” ở trên lớp. Mà ở trên đời này công pháp Luyện Hư Hợp Đạo có cảnh giới hoàn mỹ nhất, chính ở ngay bên trong “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh”. Ngươi có biết, chỗ khó khăn nhất để một phàm nhân thành tiên là ở đâu không?

Tần Thọ không chút do dự nói:

-Tu luyện thể chất?

Lý Trinh Anh lắc đầu nói:

-Không phải… Mặc dù tu luyện thể chất quan trọng, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không thể nghịch chuyển. Chỗ khó khăn nhất chính là lúc phi thăng!

Mọi người đều biết, phi thăng sẽ phá vỡ hư không bước vào cầu phi thăng, trên cầu phi thăng có chín lượt thiên kiếp, phải vượt qua được mới có thể thành công lên trời, hóa bướm thành tiên. Không vượt qua được, chính là thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán!

Tần Thọ đi theo gật đầu nói:

-Cái này ta biết.

Lý Trinh Anh tiếp tục nói:

-Nhưng mà trên cầu phi thăng, chín lượt thiên kiếp thì có một lượt khó vượt qua nhất là kiếp cuối cùng, tên là Tâm Ma Kiếp. Tâm Ma Kiếp là nhân quả của chính bản thân, nghiệp lực đại bạo sinh ra tâm ma. Lúc phi thăng, một khi tâm thần bất ổn, ngay lập tức sẽ tan thành mây khói. Nhưng mà Luyện Hư Hợp Đạo trong “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh”, nghe nói có được bản tâm Địa Tàng, tâm thần hợp nhất, không vì bất luận cái tâm ma gì mà thay đổi năng lực. Còn có người nói, kinh này có thể siêu độ tâm ma, cũng có thể hóa thành Phật Đà trấn áp tất cả tà ma. Cho nên, tu luyện kinh này, hi vọng phi thăng thành công có thể tăng lên rất nhiều.

Tần Thọ nghe đến đây, con mắt sáng lên, vỗ bàn tay cái bốp hỏi:

-Ngươi chắc chắn hắn sẽ giảng cái này?

Lý Trinh Anh cười nói:

-Cho tới bây giờ Địa Tàng Vương Bồ Tát đều không phải là người cất giấu cho riêng mình, chí ít ta nghe nói được là như thế.

Tần Thọ quả quyết nói:

-Được rồi, biết rồi.

Nói xong, Tần Thọ quay người đẩy cửa phòng ra, đi vào nhà, ngã đầu xuống liền ngủ.

Lý Trinh Anh nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt, đứng ở cửa ra vào hỏi:

-Thỏ Thỏ, ngươi đây là làm gì?

Tần Thọ nói:

-Ngủ sớm, dậy sớm, tinh thần tốt, không phải là ngày mai phải dậy sớm đi học sao?

Lý Trinh Anh nhìn mặt trời bên ngoài nói:

-Lúc này mới có buổi chiều mà…

Kết quả nghe thấy tiếng ngáy của Tần Thọ, Lý Trinh Anh chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng.

Cùng lúc đó, ở trên đỉnh núi của Phật Sơn.

Đế Thính nói:

-Bồ Tát, ngày mai ngài định giảng cái gì? Lớp học này, ngài đã rất lâu rồi không có giảng qua.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Trước tiên giảng một đoạn “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận