Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 741: Trảm thần rồi


Chương 741: Trảm thần rồi





Càng đáng chết hơn là, bọn họ mới đi vào, vừa đúng lúc quốc sư phu nhân cởi quần áo, sau đó mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ hồi lâu, kết quả sau cùng chính là mấy người bọn họ trực tiếp bị quốc sư nổi giận đóng cửa lại.

Dùng lời quốc sư để nói chính là:

-Nếu không phải yêu tộc Thiên Đình thật sự không có người để dùng, ta nhất định sẽ làm thịt bọn họ tại chỗ!

Cho dù là như thế, hôm nay trên tảo triều, bọn họ vẫn là bị quốc sư phán quyết tử hình.

Nhưng mà bọn họ cũng không biết, đào hang chính là con thỏ, nhưng mà người hố bọn họ lại là tỷ tỷ của con thỏ - người cực kỳ bao che khuyết điểm…

Mấy người đang mắng bị lôi đi, bên trong đại điện lại là một quang cảnh khác.

-Giết thật à?

Bên cạnh quốc sư, một nam tử mặc khôi giáp vảy rồng đứng đó, nam tử cười híp mắt, cười giống như là nhìn cái gì cũng tốt đẹp.

Có điều quốc sư Côn Bằng tổ sư cũng không có xem nhẹ ý của nam tử này, từ vị trí đứng của nam tử này là ở vị trí đầu tiên của đại điện có thể thấy được địa vị của hắn cao đến mức nào, chỉ sợ là cũng chỉ ở phía dưới Côn Bằng.

Mí mắt Côn Bằng vẩy một cái nói:

-Giết cái rắm!

Nói xong, Côn Bằng tổ sư nói:

-Giam lại, đừng để ta nhìn thấy bọn họ, nhìn thấy bọn họ là thấy phiền!

Nam tử mặc giáp vảy rồng cười ha ha, nói:

-Đều đã nghe thấy rồi, còn không truyền ra ngoài?

Lập tức có người đuổi theo bọn người Quỷ Xa.

Ngay lúc này, nam tử mặc giáp vảy rồng hô:

-Chờ đến lúc sắp chém, mới nói! Đừng có nóng vội kéo trở về!

Người ở bên ngoài vâng một tiếng, liền biến mất.

Côn Bằng tổ sư thấy cảnh này, hừ hừ hai tiếng, mắng:

-Nếu không phải bây giờ tộc ta hoàn toàn chính xác là thiếu người, ta sẽ thật muốn đem bọn họ băm ra nấu canh!

Nam tử mặc giáp vảy rồng cười ha ha nói:

-Quốc sư rộng lượng.

Côn Bằng hừ hừ một tiếng, xem như đồng ý. Có vẻ như Côn Bằng cũng cảm thấy ủy khuất, mất mặt, mặt mũi không bỏ xuống được, thế là chủ động nói tránh đi:

-Ngươi luyện mạt chược thế nào rồi?

Nam tử mặc giáp vảy rồng dở khóc dở cười nói:

-Quốc sư, tha thứ cho ta mạo muội, ta thật sự là không hiểu, chúng ta hai ngày này không lập kế hoạch mưu đồ Thiên Đình thêm một bước, lại đi tốn thời gian đi chơi cái mạt chược này, đây là cái đạo lý gì? Vì cái này, ngay cả đại hội lật trời cũng dời lại, đáng sao?

Nói đến đây, Côn Bằng bất đắc dĩ cười khổ nói:

-Cái này… có đáng hay không đáng, ngươi nhìn thấy người sẽ biết. Kế Mông huynh, tóm lại, chuyện này không thể khinh thường, nhất định phải dụng tâm đi luyện.

Kế Mông cười nói:

-Cứ mấy lá bài như vậy, quét mắt một vòng là nhớ kỹ được, ra cái gì thiếu cái gì, cái gì có thể xuất hiện, tùy tiện suy tính, trong thời gian nháy mắt cũng không dùng tới, thứ đơn giản như vậy, ta thật sự là nhìn không ra có cái gì tốt để luyện.

Côn Bằng nhướng mày, hỏi:

-Đừng nói nhảm, huynh nói cho ta biết, huynh có luyện hay không.

Kế Mông nói:

-Quốc sư bảo ta luyện, ta đương nhiên luyện.

Côn Bằng gật đầu nói:

-Vậy là tốt rồi, người cũng sắp tới rồi, huynh với ta ra ngoài đi.

-Còn muốn chúng ta ra ngoài chờ? Người đến là ai? Mặt mũi lại lớn như vậy? - Vẻ mặt Kế Mông kinh ngạc.

Côn Bằng nói:

-Một người quen cũ, huynh gặp được là biết.

Kế Mông hồ nghi nhìn Côn Bằng, thầm nói:

-Người quen biết cũ, có tới hay không ngươi cũng không tính ra, hoặc là nói người này ngươi ngay cả tính cũng không dám tính, chẳng lẽ là…

Côn Bằng khẽ gật đầu, Kế Mông lập tức sợ run cả người, gương mặt đang cười híp mắt lập tức treo đầy vẻ u sầu:

-Cái mạt chược này chắc không phải là cùng bọn họ đánh đó chứ?

Côn Bằng tiếp tục gật đầu.

Kế Mông lập tức nói:

-Quốc sư, người xem, Thiên Đình chúng ta nhân tài đông đúc, cũng không thiếu ta một người này, người chọn người khác thế nào? Nếu không ta đề cử một người cũng được, ta cảm thấy Phi Đản không tệ, người cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội, thế nào hả?

Côn Bằng liếc hắn một cái nói:

-Phi Đản? Nếu như hắn có đầu óc, hắn sẽ không để mất Chúng Sinh Đan của chúng ta.

Kế Mông lại nói:

-Tử… Thiết cũng được.

Côn Bằng bĩu môi nói:

-Hắn? Rèn sắt, đánh nhau thì được, nhưng mà cái này, không được.

Kế Mông liên tiếp nói mấy người, kết quả đều bị Côn Bằng phủ định, cuối cùng Kế Mông mang theo tiếng khóc nức nở nói:

-Quốc sư, đại ca, người là đại ca ruột của ta, người rơi vào, thì cũng không thể đem kéo ta xuống cùng một chỗ chứ…

Côn Bằng cười ha ha nói:

-Hai người, náo nhiệt.

Kế Mông:

-… -

Cùng lúc đó, Tần Thọ đi theo Phương Nhã vào bên trong chủ thành, đang đi rộn rộn ràng ràng trên đường phố, chỉ cần Tần Thọ thích là Phương Nhã lập tức tiện tay mua đưa cho hắn. Cái phần quan tâm cùng chăm sóc này, khiến gia hỏa Tần Thọ có cảm giác nằm mơ cũng muốn ăn bám sống hết đời này, cũng cảm thấy đỏ mặt…

Nhất là, vẻ đẹp của Phương Nhã, càng là khiến phong cảnh trên đường phố thêm mỹ lệ. Một đôi chân dài kia, hấp dẫn vô số ánh mắt sinh vật giống đực. Không sai, không chỉ là người đang nhìn, đến ngay cả những động vật thành tinh kia, vừa đi thoáng qua một cái cũng muốn liếc một chút, nhìn một chút.

Sau khi bọn họ phát hiện, khí chất dịu dàng này vậy mà như là tỷ tỷ nhà bên, đối với con thỏ trong ngực nàng vô cùng chiếu cố và quan tâm, từng người nhao nhao quăng tới ánh mắt muốn giết người. Giống như là hận không thể một bàn tay chụp chết cái con thỏ đó, sau đó bọn họ sẽ thay thế vị trí con thỏ, ghé vào trên bộ ngực kia.

Đối với ánh mắt của những người này, đương nhiên là Tần Thọ không sợ, thậm chí còn có chút đắc ý! Thỉnh thoảng phát hiện người có ánh mắt mưu đồ làm loạn, liền trực tiếp trừng mắt lại, vì để càng hình tượng một chút, hắn còn cố ý biến cái đầu lớn lên vài vòng… Khiến con mắt lộ ra rất lớn, trừng lên cũng là cực kỳ… quỷ dị.

-Nhiều cô gái xinh đẹp, sao lại ưa thích cái loại đồ chơi này chứ?

-Thời thế thay đổi rồi, loại con thỏ đầu to xấu như vậy, vậy mà cũng có người thích.

-Thật lạ…

Tần Thọ nghe nói như thế, tức giận đến mắt trợn trắng, cuối cùng dứt khoát, trực tiếp quơ móng vuốt kêu lên:

-Nhìn cái gì? Chưa có nhìn thấy con thỏ ăn bám à?!

Lời này vừa nói ra, mọi người nhất thời không còn gì để nói, có lẽ bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể kêu ăn bám lên cực kỳ có lực như thế, lẽ thẳng khí hùng.

Đối với Phương Nhã, chỉ là ôn nhu cười một tiếng, xoa xoa đầu Tần Thọ, nói:

-Đừng lộn xộn.

Tần Thọ ừ một tiếng, liền ghé vào trên ngực Phương Nhã, hưởng thụ lấy đôi chân dài bước đi đường kéo theo từng đợt chấn động… hạnh phúc híp con mắt lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận