Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 322: Quyết định của con thỏ



Chương 322: Quyết định của con thỏ





Lúc xuống núi, có rất nhiều đệ tử đều đứng chờ ở đấy, từng người từng người đều tò mò nhìn con thỏ, bộ dạng thì cứ như muốn nói lại thôi, dường như tất cả đều đang hiếu kỳ Tu Bồ Đề Tổ Sư nói với con thỏ cái gì.

Có điều cuối cùng, vì có rất nhiều người không thân với con thỏ, nên không có đi lên hỏi, chỉ đưa mắt nhìn con thỏ rời đi.

Tôn Ngộ Không và Tùng Quả nhìn nhau rồi đuổi theo.

-Con thỏ, con thỏ! Ngươi sao thế? - Tùng Quả quan tâm hỏi.

Tôn Ngộ Không cũng nói:

-Con thỏ, có phải sư phụ răn dạy ngươi rồi không? Kỳ thật, ngươi cũng không cần để trong lòng…

Tần Thọ lắc đầu không nói gì, trở lại nhà của mình, ngửa đầu nhìn lên trời, yên lặng không nói.

Tùng Quả gãi gãi đầu, móc ra một quả táo đưa tới, hỏi:

-Con thỏ, ngươi có đói không?

Tần Thọ cố nặn ra vẻ mặt tươi cười nói với Tùng Quả:

-Cảm ơn, ngươi ăn đi.

Tôn Ngộ Không nói:

-Con thỏ, hay là chúng ta đi săn đi.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không có tâm tình.

Tôn Ngộ Không và Tùng Quả có hơi chết lặng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một mặt cay đắng, không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải đứng bên cạnh với Tần Thọ.

Hồi lâu sau, Tần Thọ thở dài một tiếng nói:

-Con khỉ, Tùng Quả, sư phụ không cho ta tu luyện.

Hai người ngạc nhiên…

Tôn Ngộ Không nói:

-Vì sao?

Tùng Quả cũng tò mò nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ đem một chút tình hình của mình nói ra.

Tùng Quả gãi gãi đầu nói:

-Cái này thật là khó lựa chọn…

Tôn Ngộ Không lại bĩu môi, xùy một tiếng nở nụ cười.

Tần Thọ sững sờ, cả giận nói:

-Con khỉ chết tiệt, ta đã như vậy rồi mà ngươi còn cười?!

Tôn Ngộ Không ha ha cười nói:

-Ta cười ngươi quá đàn bà!

Tần Thọ nhướng mày nói:

-Ý gì?

Tôn Ngộ Không nhe răng, dựa vào lan can nhìn ra phương xa nói:

-Kỳ thật, giữa thiên địa, vạn vật sinh linh khác ngươi ở chỗ nào? Lúc lão Tôn ta chui từ đá ra, cũng cảm thấy vô cùng tự tại tiêu sái, về sau bị con lươn nhỏ ở Nam Hải kia giở trò, mới chợt phát hiện thế giới này cũng không có tốt đẹp như ta nghĩ, lúc bị chèn ép cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện sinh tử. Nhưng mà về sau ta đã nghĩ thông suốt…

Tần Thọ tiếp tục nghe.

Tôn Ngộ Không nắm chặt nắm đấm, giơ lên cao, nói với bầu trời:

-Lão Tôn ta không cầu trường sinh, cũng không cầu vinh hoa phú quý! Chỉ cầu cả đời này vô địch, sống một cách huy hoàng xán lạn! Cho dù chỉ là một sao băng, xán lạn nhất thời, cũng muốn chiếu sáng cả bầu trời đêm, làm cho tất cả mọi người đều ghi nhớ, giờ khắc này trong lịch sử là lão tử viết!

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên!

Tùng Quả cũng nhiệt huyết sôi trào, dắt cuống họng hô:

-Nói hay lắm! Con khỉ, ta ủng hộ ngươi! Ta cũng phải như vậy! Để lúc hậu nhân lật xem lịch sử, giờ khắc này, chỉ có ta!

Tôn Ngộ Không cười ha ha lấy tay vuốt đầu Tùng Quả nói:

-Ngươi không được!

-Vì sao?

Tùng Quả không phục kêu lên.

Tôn Ngộ Không cười hắc hắc nói:

-Bởi vì có ta chứ sao! Nào còn có phần của ngươi!

Tùng Quả nghe xong, mặt đỏ lên, quật cường nói:

-Ngươi không thể giữ lại cho ta một tờ sao?

Tôn Ngộ Không nhìn Tùng Quả đáng yêu, nghe lời này, bỗng nhiên cười… Đứa nhỏ này, thật đúng là… đáng yêu!

Tôn Ngộ Không vỗ vỗ đầu Tùng Quả nói:

-Được rồi, để cho ngươi một tờ!

Tùng Quả kêu lên:

-Không! Ta muốn hai tờ!

Tôn Ngộ Không nói:

-Ngươi đừng tham quá!

Tùng Quả chỉ vào con thỏ nói:

-Ta chia một tờ cho con thỏ.

Tôn Ngộ Không ngạc nhiên… nhìn về phía con thỏ.

Chỉ thấy ánh mắt mờ mịt của con thỏ biến mất, mà thay vào đó là một loại kiên định đặc biệt, đồng thời càng ngày càng có thần thái…

Tôn Ngộ Không linh cơ khẽ động, lắc đầu nói:

-Không được, con thỏ này đã phế rồi, giữ lại cho hắn một tờ, còn chưa chắc hắn đã muốn. Nếu mà để trống, thì quá lãng phí.

-Ngươi nói đúng, ta không cần một trang này.

Con thỏ bỗng nhiên mở miệng nói.

Tôn Ngộ Không và Tùng Quả ngạc nhiên, trăm miệng một lời nói:

-Vì sao?

Con thỏ duỗi móng vuốt, khép năm ngón lại thành nắm tay, giống như đang bắt lấy cái gì đó, nhe răng, tráng lệ nói:

-Bởi vì, thỏ gia ta muốn hết!

-Má! Tốt xấu gì ngươi cũng phải để lại cho chúng ta một tờ chứ!

Hai người trăm miệng một lời kêu lên.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Không cho!

-Ngươi cũng tham quá đi!

Hai người lại kêu lên.

Tần Thọ cười hê hê nói:

-Có điều, ta có thể thêm cho các ngươi hai trang, thế nào hả?

-Vậy còn được!

Hai người cùng cười.

Tần Thọ nói:

-Con khỉ! Đi, đi săn đi, uống suốt đêm luôn!

Tôn Ngộ Không đáp:

-Được!

Tùng Quả đi theo kêu lên:

-Tính cả ta nữa, ta cũng muốn uống rượu!

Tần Thọ, Tôn Ngộ Không:

-Không!

Tùng Quả không cam lòng:

-Dựa vào cái gì?

Tần Thọ và Tôn Ngộ Không nói:

-Trẻ con không được phép uống rượu! Có điều ngươi có thể rót rượu.

Tùng Quả cả giận nói:

-Các ngươi khi dễ ta! Dựa theo tuổi tác ta còn lớn hơn con khỉ! Hắn mới sinh có mấy ngày!

Tôn Ngộ Không ước lượng trong đầu nói:

-Chúng ta tính theo vòng đầu.

Tùng Quả nói:

-Ta còn cao hơn con thỏ.

Tùng Quả oa oa khóc lớn nói:

-Ta mặc kệ, dù sao ta chính là muốn uống…

-Ngươi thật sự muốn uống?

Lông mày Tần Thọ nhướng lên, liếc ánh mắt xấu xa về phía con khỉ.

Con khỉ lập tức hiểu, nói:

-Cho ngươi uống cũng được, có điều hậu quả tự chịu.

Tùng Quả kiên định:

-Có hậu quả gì? Các ngươi uống được, sao ta lại không uống được? Ai sợ ai chứ!

Thế là, sau khi đi săn, một bàn lớn đồ ăn, lại để thêm ba bầu rượu, ba người ngồi cùng một chỗ, giơ chén rượu lên cao.

Tần Thọ và con khỉ hô to một tiếng:

-Cạn!

Sau đó hai người ngửa đầu, cạn sạch một chén!

Tùng Quả thấy thế, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, rất có cảm giác là mình đã trưởng thành, không phải là trẻ con nữa, thế là lập tức phồng cổ kêu lên:

-Cạn!

Sau đó một hơi cạn sạch!

Sau một khắc, chỉ cảm thấy rượu vào yếu hầu nóng bỏng, kích thích bản năng hắn liền muốn phun ra ngoài!

Kết quả nhìn thấy hai tên gia hỏa là con thỏ và con khỉ đang nghiêng đầu nhìn hắn, một bộ dáng đang xem kịch vui, trong lòng Tùng Quả tự nhủ: Tuyệt đối không thể bị mất mặt!

Thế là, Tùng Quả hung hăng, nuốt một ngụm xuống…

Lập tức cảm thấy toàn bộ thực quản đều nóng bỏng, cay đến cả trong dạ dày!

Nhưng rồi lại bốc hỏa, một luồng nhiệt xông lên đầu, thế giới trước mắt đều là hoa, sau đó vô thức mở miệng cười ngốc nghếch:

-Ha ha… Ngon! Lần nữa!

Tần Thọ và con khỉ cười hê hê một tiếng, rất có cảm giác đang làm hư một đứa bé, nâng chén, cạn ly!

Ba chén vào trong bụng!

Tần Thọ và con khỉ đang ba hoa chích chòe thì Tùng Quả bên cạnh chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đang lắc lư, sau đó trong lòng có vô số lời không thoải mái nhưng không nói ra được, cuối cùng mở rộng miệng, oa…

Một đêm này, vốn dĩ núi rừng đang có khí thế hừng hực, nháy mắt liền bị một chậu nước lạnh tạt vào, tắt luôn!

Sau đó chính là từng tiếng khóc thảm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận