Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 358: Trùng Bát tội nghiệp, nấu hắn đi (2)



Chương 358: Trùng Bát tội nghiệp, nấu hắn đi (2)





Tiểu Thụ Hành Thái vậy mà cảm thấy hết sức kỳ lạ nhìn chằm chằm Rau Hẹ, Rau Hẹ cảm thấy có chút đắc ý nói:

-Người ta nói rằng long sinh cửu tử, mỗi con khác nhau, nói con của Tổ Long, cũng không phải do Tổ Long sinh, ta nghe nói, Tổ Long phá trời, chém hạ chín căn của thiên đạo, dùng máu dung nhập vào trật tự thiên đạo tạo ra chín con rồng! Rồng sa xuống đất, có hình thái, vậy nên mới có cách nói mỗi con khác nhau.

Tần Thọ nghe xong, lập tức bị dọa sợ:

-Đốn hạ chín căn của thiên đạo? Nhưng đó là một dây xích cực lớn mà?

Rau Hẹ gật đầu nói:

-Đúng vậy.

Tần Thọ líu lưỡi:

-Mẹ nó, đó vẫn là con người sao?

Rau Hẹ cường điệu:

-Đó là rồng! Tổ Long, loài rồng lớn mạnh nhất trên thế gian này, được tạo ra từ hỗn độn.

-Mặc kệ là gì, có thể làm được chuyện như vậy thì quả thực không phải là người!

Tần Thọ dường như không thể tìm được từ ngữ nào khác để diễn tả sự bàng hoàng trong lòng.

Rau Hẹ khinh thường nhìn Tần Thọ, nhưng trong lòng thì xúc động, ai nghe được bí mật cổ xưa này mà không ngạc nhiên kinh hãi? Thiên đạo…! Đây chính là trật tự của thiên địa, đại biểu cho ý chí của đất trời!

Chém rơi thiên đạo, đó không phải là đối kháng với một căn đại đạo, mà là đối địch với cả thiên địa, một người đánh với trời, quá đáng sợ rồi!

Trước đây lúc Rau Hẹ mới nghe được chuyện này cũng đổ mồ hôi lạnh, bội phục không thôi.

Nhưng mà, sau đó khi Rau Hẹ nghe được lão tổ tông cũng từng làm việc nghe rợn cả người tương tự, mới thoải mái một chút, nếu không, nói long mạnh phượng yếu, khó tránh khỏi có chút đả kích tâm hồn nhỏ bé của nàng.

Nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của con thỏ, trong lòng Rau Hẹ cũng có đôi chút kiêu ngạo.

Tần Thọ nhếch mép, hai mắt nhìn lên trời, như có thể nhìn thấu trời cao, nhìn thấu thời không, trở về niên đại Hồng Hoang, thấy được Tổ Long! Cái cảm giác tang thương ấy, cực kỳ trang nghiêm.

Tần Thọ thở dài một hơi, nói:

-Ôi... trên thế giới này vậy mà có rồng như thế... Rau Hẹ?

Rau Hẹ đứng bên cạnh con thỏ, cũng ngước lên trời, muốn lắng nghe cảm nghĩ của con thỏ, lên tiếng đáp lại:

-Sao?

Tần Thọ đáp:

-Ngươi nói xem, gia vị gì mới xứng với loại rồng như thế?

Rau Hẹ:

-...

Tần Thọ lau nước miếng nói:

-Sư phụ từng nói qua, nguyên liệu càng ngon thì càng phải cần phải dùng ngọn lửa cao siêu, hầm trong một thời gian dài, nếu không thịt sẽ rất khó nhai... bởi vì thời gian nấu lâu, vậy nên các loại gia vị bình thường sẽ không chịu được, nhiệt độ cao như vậy, hương vị thịt dễ dàng bị làm hỏng. Vậy nên, muốn thịt ngon, phẩm cấp của gia vị cũng phải phù hợp mới được... Kìa, Rau Hẹ? Rau Hẹ? Ngươi đi đâu đó?

Rau Hẹ khua tay nói:

-Đừng có nói chuyện với ta, ta không quen biết ngươi...

Tần Thọ sững sờ, gãi đầu hỏi Hành Thái:

-Hành Thái, Rau Hẹ sao vậy? Ta là đang nói thật mà?

Hành Thái rung rung cành lá, tựa như cũng không hiểu Rau Hẹ bị làm sao.

Ầm Ầm!

Một tiếng sét vang lên, mây đen ùn ùn kéo đến…

Tí tách!

Rào rào…

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống như trút nước, mặt đất khô cằn được nước mưa gột rửa sạch sẽ, giống như một con bò rừng vô cùng đói khát há miệng lớn nuốt nước mưa, từng chiếc bong bóng bật ra khỏi khe nứt trên mặt đất, đùng một tiếng thật to, nổ tung trên mặt đất, mùi đất bốc lên.

Mưa càng ngày càng lớn, đất ngập trong nước, những chỗ lồi lõm bắt đầu có nước đọng, ao hồ, sông suối lại xuất hiện trên bề mặt vùng đất này...

Một số hồ lộ ra suối ngầm, mạch nước ngầm nổi lên, uốn lượn xuyên qua rừng cây, nuôi dưỡng vạn vật, vô số hạt mầm từ trong lòng đất, từ kẽ đá chui ra, tất cả đều đang nỗ lực sinh trưởng.

Hành Thái cảm thấy hơi thở quen thuộc của cuộc sống xung quanh mình càng lúc càng mạnh, rung rinh chiếc lá vui vẻ bế con thỏ tung lên, rồi đón lấy.

Tần Thọ cười lớn, nói:

-Tung cao lên! Tung cao lên! Ha ha… được rồi! Cao thêm chút nữa đi! Oa oa...

Ngay lúc Tần Thọ đang vui vẻ trên đỉnh núi cao cách xa đó có tiếng cười giễu cợt truyền đến!

-Con cá chạch kia, ai cho phép ngươi náo loạn chốn này?

m thanh lạnh lẽo vang đến, lập tức làm mọi người lạnh đến thấu xương!

Thân hình Hành Thái cứng đờ, cố ngước đầu lên nhìn núi cao cách xa xa kia, trong mắt chỉ toàn là sợ hãi.

Rất sợ tràng cảnh kinh khủng trước đây lại giáng xuống một lần nữa.

Rau Hẹ rùng mình, mặt cắt không còn một giọt máu, loạng choạng suýt ngã ngồi trên mặt đất.

Cùng lúc, một bàn tay đặt lên vai tiểu gà Tây, lòng bàn tay ấm áp như muốn làm tan đi cái lạnh buốt giá, rồi tiếng huýt sáo vang lên.

-Đừng sợ, thỏ gia ta ở đây mà.

Rau Hẹ vẫn chưa quay đầu đi, thì đã thấy con thỏ đứng trước mặt nàng!

Rau Hẹ không cao, thấp hơn Tần Thọ một chút, con thỏ đứng cũng chưa đến một thước, nhưng mà hai cái tai to vô cùng chói mắt...

Có điều tại thời điểm này, trong mắt của nàng, con thỏ này không còn tầm thường như trước nữa, lại thêm vài phần đồ sộ.

Tiếp đó nghe thấy giọng nói của con thỏ:

-Tiểu tỷ tỷ à, cho dù đó là chuyện của ta, nhưng con gà này không liên quan đến ta, nếu tỷ muốn ăn thì ăn nàng ta đi! Ta đề cử món thịt gà xào cay, gà kho tộ, gà hầm Tân Cương...

Rau Hẹ nghe xong, trán đột nhiên nổi lên một đống hắc tuyến, tay siết chặt thành nắm đấm, đấm thẳng vào gáy con thỏ một đấm!

Bộp!

Tần Thọ trực tiếp nhận lấy như một cây đinh thép, bị đánh ngã xuống đất, chỉ còn lại cái đầu trên mặt đất, vẻ mặt vô tội nhìn con gà tây hỏi:

-Rau Hẹ, ngươi đánh lén, không chính nghĩa chút nào!

Rau Hẹ phẫn nộ đáp lại:

-Ngươi còn mặt mũi để nói ta hèn hạ à?

Sau đó Rau Hẹ ngạc nhiên nhận ra, cái cảm giác lạnh lẽo áp bức lúc nãy biến mất rồi!

Không đợi Rau Hẹ nói tiếp, liền nghe thấy tiếng kinh hô của Trùng Bát:

-Cứu với!

Tần Thọ ngẩng đầu nhìn qua, vừa hay nhìn thấy một cái tay màu trắng to đang bắt Trùng Bát đi, thoắt cái đã bắt Trùng Bát tới đỉnh núi rồi!

Tần Thọ hoảng hốt vô cùng liền kêu lên:

-Tiểu tỷ tỷ xin giơ cao đánh khẽ!

Cùng lúc Tần Thọ bay vọt lên, dốc toàn bộ sức lực, vèo một phát liền bay đến đỉnh núi!

Kết quả hắn vừa đến nơi, chỉ thấy cửa lớn của Bạch Cốt Đại Điện mở ra, sau đó một thứ màu đen bị ném đến!

Chiêm chiếp!

Tần Thọ cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một vật thể dài, trông giống rắn nhưng không phải là rắn, nằm trên mặt đất bê bết máu, hiển nhiên là da đã bị lột sạch.

Tần Thọ nhìn thấy vậy, tim run lên, vừa kinh vừa sợ...

-Trùng Bát!

Rau Hẹ cũng đến rồi, nhìn thấy vật dài nằm trên mặt đất bê bết máu liền bổ nhào lên gào khóc:

-Trùng Bát… xin lỗi, là lỗi của ta, ta không nên để ngươi đến, hu hu… ngươi chết thảm quá! Thảm quá mà…!

Tần Thọ cũng rất đau thương, cũng muốn cùng gào khóc, hoặc quay người lại liều mạng đập cửa gì đó, kết quả tần Thọ vừa nghiêng đầu liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy sau cánh cửa lấp ló hình bóng của hai người, mắt dần nheo lại, cẩn thận quan sát vật dài nằm trên đất, sau đó nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch, tiếp đó chạy qua, khóc gào lên:

-Trùng Bát à, ngươi chết thảm quá! Mai bị bốc, da cũng bị lột sạch, không thể nào nhận ra được! Ngươi nói xem... ta nên hầm ngươi như thế nào, bỏ nguyên liệu nào vào mới có thể chết không phí?


Bạn cần đăng nhập để bình luận