Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 680: Đứa trẻ đáng thương


Chương 680: Đứa trẻ đáng thương





-Đánh người chính là ngươi.

Tần Thọ lập tức chạy đến trước mặt đứa bé đầu to nói:

-Xin lỗi.

Đứa bé đầu to vừa bị Tần Thọ đánh, bây giờ thấy Tần Thọ là lòng còn sợ hãi, theo bản năng nói:

-Xin lỗi.

Nói xong, đứa bé đầu to liền hối hận, nhưng nhìn cái con thỏ trước mắt này còn vừa nhe răng với hắn, vừa trừng mắt, dáng vẻ đằng đằng sát khí, hắn sửng sốt không dám nói lại cái gì.

Tần Thọ nhìn thấy đứa bé đầu to phục, lúc này mới cười:

-Ngoan.

Sau đó Tần Thọ quay đầu nói với Địa Tàng Vương Bồ Tát:

-Được chưa?

Địa Tàng Vương Bồ Tát cười khổ nói:

-Thôi thôi, oan gia nên giải không nên kết, việc này dừng ở đây. Tất cả mọi người lui ra đi, bần tăng giảng bài.

Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng là thật sự bất đắc dĩ, người đứng sau lưng con thỏ, hắn không thể trêu vào. Nếu như con thỏ cứng cổ không nhận sai, kỳ thật hắn cũng không có biện pháp gì. Nhưng mà con thỏ đã cho nấc thang, hắn cũng liền thuận lối thoát. Dù sao, chuyện ngày hôm nay đều có đúng sai. Quả thực có thể coi là, hắn cũng không thể thật sự cùng một kẻ ngu phân cao thấp mà? Bị truyền đi cũng quá mất mặt rồi.

Cho nên, chuyện này bỏ qua là sự lựa chọn tốt nhất.

Bọn người Tầm Hương nghe Địa Tàng Vương Bồ Tát nói như thế, mặc dù ai cũng có chút không cam tâm, có điều vẫn là sau khi cung kính hành lễ liền đi ra khỏi phật đường.

Toàn bộ phật đường chỉ còn sót lại Địa Tàng Vương Bồ Tát và một đám trẻ con, cộng thêm một con cá ngốc và một cái đầu rồng ngốc.

Địa Tàng Vương Bồ Tát day day mi tâm, gõ một cái vào mõ nói:

-Hôm nay giảng “Lăng Già Kinh”… Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh quyển thứ nhất…

Tần Thọ nghe xong, không phải giảng “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” à, thế là hai mắt vừa nhắm, nghiêng đầu một cái, không bao lâu liền ngủ mất…

Địa Tàng Vương Bồ Tát nhìn thấy, chân mày hơi nhíu lại, đưa tay liền muốn đánh, kết quả sau khi nhìn thấy tờ giấy kia, bất đắc dĩ từ bỏ. Cũng may cái đầu của con thỏ nhỏ, hắn lệch cái đầu ra ngủ, nếu như Địa Tàng Vương Bồ Tát không muốn nhìn hắn, thì cũng sẽ không nhìn thấy hắn.

Nhưng mà…

“Khò khè… khò khè… ”

Một trận tiếng đinh tai nhức óc vang lên!

Lại là Khôi Tam nhìn thấy Tần Thọ ngủ, không có việc gì cũng ngủ theo, chỉ có điều hắn không có an tĩnh như Tần Thọ, tiếng ngáy của hắn còn lớn hơn cả tiếng giảng kinh của Địa Tàng Vương Bồ Tát!

Địa Tàng Vương Bồ Tát muốn nhịn cũng không nhịn được nữa, khoát tay, một khắc sau hai bóng người bay ra khỏi phật đường…

Một người là con thỏ đang ngủ say, còn một người là Khôi Tam đang ngủ ngáy vang trời…

-Sao vậy?

Tần Thọ xoa xoa đầu hỏi Khôi Tam ở bên cạnh.

Khôi Tam cũng xoa xoa đầu nhìn Tần Thọ, nói:

-Có phải là tan lớp rồi không?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Có lý, đi, về nhà!

-Ài!

Khôi Tam gật đầu một cái, nâng Thanh Đồng Long ở bên canh bọn hắn đang nhìn ngu xuẩn, sau đó đi cùng Tần Thọ.

Hai người trở lại chỗ ở, Tần Thọ hỏi Khôi Tam đói không, Khôi Tam tiện tay móc ra một con cá voi nói:

-Không đói, ngươi ăn không?

Tần Thọ nhìn con cá voi to lớn, lắc lắc đầu nói:

-Được rồi, ngươi giữ đi.

Khôi Tam hỏi:

-Có phải là chê bé không? Lúc ta bắt, đại ca ta cũng chê nó nhỏ.

Tần Thọ:

-…

Không bao lâu sau, mấy người Lý Trinh Anh cũng quay về, Tần Thọ quan tâm hỏi các nàng về sau Địa Tàng Vương Bồ Tát có giảng “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” không, Lý Trinh Anh nói không có.

Tần Thọ cũng yên lòng, sau đó lại hỏi các nàng có biết lúc nào Địa Tàng Vương Bồ Tát bắt đầu giảng không?

Sau khi Lý Trinh Anh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:

-Cũng không nói, hôm nay chỉ giảng Lăng Già Kinh.

Tần Thọ nghe xong, lập tức thở dài… Có điều hắn cũng không vội, hắn vừa mới tăng cấp Luyện Thần Phản Hư không bao lâu, cũng có thể cảm giác được căn cơ mình bất ổn. Đều nói thiên kiếp khó, hắn tự nhiên cũng phải có chuẩn bị tốt, miễn cho Thiên Đình không có trở về được, mà còn bị đánh chết trên cầu phi thăng.

Mấy ngày tiếp theo, Địa Tàng Vương Bồ Tát không biết là cố ý, hay là vô tình, dù sao mỗi ngày đều giảng mấy loại liên quan tới đạo lý làm người như thế nào, và chính khí giữa thiên địa, Phật pháp cái gì đó.

Tần Thọ nghe là buồn ngủ… Đương nhiên, kết quả sau cùng đều là hắn ngủ thiếp đi, sau đó bị ném ra.

Mãi cho đến một ngày…

Ba chít chít!

Tần Thọ bị ngã ở bên ngoài phật đường, Tần Thọ ngẩng đầu nhìn, trước mắt không phải Khôi Tam, mà là một tiểu tử béo trắng! Nhìn kỹ lại, chính là đứa bé đầu to gây chuyện ngày đó!

Đứa bé đầu to kia xoa xoa đầu, nhìn Tần Thọ một chút, cười ha ha nói:

-Quả nhiên là các ngươi dùng biện pháp này để trốn học, ha ha…

Nói xong, đứa bé đầu to nhanh chân liền chạy.

Tần Thọ nhìn nhìn Khôi Tam ở phía trước, Khôi Tam nói:

-Hắn học chúng ta, có muốn đánh hắn không?

Tần Thọ vội vàng khua tay:

-Được rồi, được rồi, đều là đồng môn, đừng không có việc gì là nghĩ đến việc đánh người! Hơn nữa, ta cảm thấy, đứa nhỏ này cũng không cần chúng ta đến đánh.

Khôi Tam không hiểu hỏi:

-Ý gì?

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Trước kia ngươi phạm sai lầm, ai đánh ngươi?

Khôi Tam suy nghĩ một chút nói:

-Cha ta…

Tần Thọ cười hê hê, ngoắc ngoắc đầu ngón tay nói với Khôi Tam:

-Lát nữa ngươi làm như thế này…

Phật Sơn và Thư Sơn ở Thiên Đình có chút giống nhau, họ tự xưng là thiên địa, có thành trì của mình, chùa chiền. Trong một thành trì cũng có rất nhiều phàm nhân cùng bị độ hóa tới Tu La, những người này sinh hoạt chung một chỗ, cũng rất ôn hòa, không có loạn ra cái gì.

Lúc chạng vạng tối, đường lớn bên cạnh nội thành Lăng Gia Thành, một con thỏ và một con cá ngốc cùng một tiểu nha đầu bỗng nhiên đứng thành một hàng bên tường thành.

Lý Trinh Anh tò mò hỏi:

-Thỏ Thỏ, chúng ta không ở nhà, lại tới đây làm gì?

Tần Thọ cười hà hà nói:

-Xem kịch.

Khôi Tam cũng ngây ngô cười hà hà theo.

-Xem kịch gì? - Lý Trinh Anh không rõ.

Tần Thọ không nói, Lý Trinh Anh vỗ Khôi Tam hỏi:

-Khôi Tam, ngươi nói.

Khôi Tam tiếp tục cười hà hà, cười trọn vẹn nửa phút, chờ đến lúc Lý Trinh Anh sắp tức giận rồi mới nói:

-Ta cũng không biết.

Tần Thọ, Lý Trinh Anh:

-…

Đúng lúc này, một trận tiếng kêu thảm thiết sói khóc quỷ gào vang lên, tiếp theo thấy một đứa bé đầu to chạy thẳng một đường qua, vừa chạy vừa kêu:

-Cha, đừng đánh nữa, về sau con không trốn học nữa còn không được sao? Mẹ nó, đứa tinh trùng lên não nào đưa tin đến nhà ta? Con bà đại gia nó! Thù này, tiểu gia ta sẽ nhớ kỹ!

Đồng thời, một người nam tử cưỡi chiến mã đen nhánh, cầm trong tay một thanh dây xích sắt có thể đánh trâu khóc, vừa đuổi, vừa đánh vào đầu đứa bé, đánh đến trên đầu đứa bé phát ra tia lửa nhảy tưng tưng, quát mắng:



Bạn cần đăng nhập để bình luận