Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 402: Cứ làm đi (Thượng)



Chương 402: Cứ làm đi (Thượng)





Tần Thọ nghe xong líu lưỡi nói:

-Lợi hại! Nhưng mà ta nghe nói có một thành dưới Cửu Nghi Sơn tên là Linh Lăng. Hậu duệ của Thuấn Đế sinh sống ở đó, những người này cứ như vậy nhìn đế vương của trần gian mở núi dẫn nước phá hư phong thuỷ tổ lăng sao?

Văn Khúc tinh quân mỉm cười, lại không nói thêm gì nữa, hiển nhiên trong đó còn có một ít mờ ám chẳng qua hắn không nói nữa mà thôi.

Tần Thọ thấy vậy trong lòng có một ý nghĩ lớn mật, trừ phi đế vương kia không phải là đế vương của trần gian? Nhưng mà lời này Tần Thọ không dám hỏi, cũng không phải vì hắn sợ chết mà là bởi vì hỏi cũng vô dụng, hơn phân nửa là Văn Khúc tinh quân sẽ không cho hắn bất kỳ câu trả lời nào.

Văn Khúc tinh quân nói đến đây thở dài nói:

-Mặc dù cảnh quan của Cửu Nghi Sơn đã bị phá hư nhưng Cửu Nghi Sơn vẫn là đại hưng chi mạch thiên hạ khó được! Hậu duệ của Thuận Đế xuất hiện lớp lớp ở toàn bộ núi Thương Ngô thậm chí là toàn bộ Vân Mộng Trạch đều là thế lực hạng nhất, không ai dám coi thường bọn họ. Những năm này hậu duệ của Thuấn Đế chỉ riêng Địa Tiên không chỉ có trăm vị! Thiên Tiên càng là nhiều hơn mười vị! Thậm chí có người nói, trong hậu duệ của Thuấn Đế có Kim Tiên tồn tại. Chẳng qua đây đều là truyền thuyết, chưa ai từng nhìn thấy...

-Con thỏ, ngươi hỏi những thứ này là muốn đi tham gia thiên tế đại điển sao?

Tần Thọ gật đầu như gà mổ thóc nói:

-Đúng vậy, ta cảm thấy rất thú vị. Đúng rồi, sư phụ, ngoại trừ những gì ngài vừa nói còn nghe đồn gì khác về Thuấn Đế kia hay không?

Văn Khúc tinh quân suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Không có gì nhưng mà ta cố ý nghiên cứu về Cửu Nghi Sơn, Cửu Nghi Sơn cũng không đơn giản như vậy. Giống như một đại trận thiên nhiên, nhưng mà ta cũng không thể đoán ra đây là trận pháp gì, chỉ là giác quan thứ sáu mà thôi. Có lẽ cảm giác của ta căn bản là sai... Con thỏ, Thuấn Đế có ân với thiên hạ, ta mặc kệ bình thường ngươi ngang bướng thế nào, ta không cho phép ngươi đánh chủ ý lên lăng mộ Thuấn Đế, có biết không?

Tần Thọ gật đầu như gà mổ thóc:

-Tiên sinh, ngài yên tâm, thỏ gia ta mặc dù không phải thứ gì tốt nhưng mà vẫn phân rõ ràng tốt xấu. Thuấn Đế có ân với thiên hạ, sao ta có thể đào mộ phần của hắn? Xem như đào cũng phải tìm người khác đào...

Vừa mới nói xong, Văn Khúc tinh quân đột nhiên đứng dậy, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Thọ:

-Con thỏ, không phải ngươi đánh…

Tần Thọ mờ mịt nhìn Văn Khúc tinh quân, chờ nửa câu còn lại của Văn Khúc tinh quân.

Nhưng mà Văn Khúc tinh quân đột nhiên dừng lại, lắc đầu nói:

-Không có chuyện gì, con thỏ, đi chơi vui vẻ, chú ý lễ tiết, đừng làm mất mặt Văn Khúc Cung ta.

-Nhất là trong đại điển Thuấn Đế, đây chính là đạo hạnh đứng đầu thiên hạ, nếu ngươi mất mặt đó chính là làm mất mặt sư phụ, hiểu chưa?

Tần Thọ nghiêm túc gật đầu, nhớ kỹ.

Bản thân Tần Thọ có thể không quan tâm đến thể diện của bản thân nhưng hiện tại cũng được xem như có người thân, bạn bè rồi, hắn có thể mất mặt nhưng hắn vẫn hiểu được đạo lý không thể làm mất mặt sư phụ.

Sau khi rời khỏi Văn Khúc Cung tâm trạng của Tần Thọ không được thoải mái, đầu óc không ngừng hiện lên câu nói cuối cùng của Văn Khúc tinh quân:

-Con thỏ, không phải ngươi đánh...

Đánh cái gì?

Chẳng lẽ Cửu Nghi Sơn không chỉ có một lăng mộ của Thuấn Đế, còn có ai ở đó?

Tần Thọ cảm thấy trong lòng như có một đám sương mù.

Tần Thọ lại đi một vòng đến chỗ Trù Thần và Lỗ đại sư hỏi câu hỏi tương tự, kết quả là kiến thức của hai người về Cửu Nghi Sơn và lăng Thuấn Đế cũng tương tự như Văn Khúc Tinh, không thể hỏi thêm nhiều hơn.

Rơi vào đường cùng, Tần Thọ không còn lựa chọn nào khác cáo từ rời đi.

Quay về Nguyệt Cung, Tần Thọ nói với Hằng Nga sẽ rời đi mấy ngày, Hằng Nga lại cũng không ngăn cản chỉ dặn dò khi ra ngoài phải cẩn thận.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, một tháng cứ như vậy trôi qua.

Mắt thấy đại điển Thuấn Đế sắp bắt đầu, Tần Thọ thu dọn đồ đạc, sau khi từ biệt Hằng Nga liền đi thẳng đến Nam Thiên Môn, sau khi rời khỏi Nam Thiên Môn Tần Thọ theo địa chỉ mà Hạo Thiên Khuyển để lại đi thẳng đến đó.

Nam Thiệm Bộ Châu ở phía nam có Nhị Thủy, thời nhà Minh gọi Tiêu Tương. Thượng nguồn được gọi là Tiêu Thủy, hạ lưu được gọi là Tương Giang...

Nhị Thủy thực chất là cùng một hệ thống nước, có cùng nguồn gốc, có người nói là Cửu Nghi Sơn nhưng mà cũng có người nói nó có nguồn gốc từ Lam Sơn. Nhưng khoảng cách giữa hai cái không xa, nói thế nào cũng được...

Tần Thọ vốn tưởng rằng bản thân phải hỏi thăm hết thảy, kết quả rất nhanh hắn phát hiện suy nghĩ của mình là dư thừa. Chỉ thấy ngày hôm đó, kiếm quang tràn đầy núi, ánh sáng thoát tục, vô số tiên nhân cưỡi yêu quái, thần thú, chim chóc, tất cả đều bay về một hướng.

Từ xa xa, Tần Thọ có thể nghe thấy giọng nói to lớn của mấy tên tu sĩ kêu:

-Ai da, Mộc Chân Quân ngươi cũng đi dự đại điển Thuấn Đế sao?

-Đúng vậy, lão đệ, ngươi cũng đi sao?

Có quá nhiều lời giống nhau, Tần Thọ căn bản xác định không cần hỏi đường nữa chỉ cần bay theo những người này là được.

Tần Thọ cũng rất vui mừng, đang bay thì nghe thấy trời đất chuyển động run rẩy, tiếng gầm thét không dứt!

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là một gã cổ họng vô cùng lớn, gân giọng hét vô cùng khí thế:

-Con mẹ nó! Từng người một điên cuồng như vậy, kết quả không có một người có thể đánh nổi! Mấy tên tạp mao bay trên bầu trời kia, nhìn ông nội ngươi à! Không phục thì xuống! Một mình Bình Ca ta đánh mười người các ngươi!

Tần Thọ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong khe núi có một con yêu quái có bộ lông trắng đen đứng chống nạnh, vô cùng cao ngạo càn quét khắp nơi, rất có một loại thần thái không sợ chết!

Chân hắn giẫm lên một đạo nhân, bốn phía còn có mười mấy người nằm sấp, mỗi một người đều bị đánh đến lè lưỡi, mắt trợn trắng không biết đã chết chưa.

Miệng Tần Thọ co rút, nghĩ thầm: “Mẹ kiếp! Hiện tại yêu quái chưa biến hóa đều mạnh như vậy sao?”

Tần Thọ nhìn kỹ lại, luôn cảm thấy yêu quái này có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Tần Thọ hoảng sợ nói:

-Mẹ nó! Đây là Bình Đầu Ca Tinh! Chẳng trách lại mạnh như vậy!

Liên quan đến loại sinh vật Bình Đầu Ca này Tần Thọ hiểu rất rõ..

Bình Đầu Ca là tên do giang hồ gọi, tên thật của hắn phải là Lửng Mật, sống trên thảo nguyên Châu Phi của địa cầu, đây là một sinh vật rất kỳ lạ!

Trong trí nhớ của Tần Thọ Bình Đầu Ca chỉ là những con hàng cao chưa đến một mét. Nhưng nếu ai đó muốn sử dụng kích thước để đo hiệu quả chiến đấu thì Bình Đầu Ca sẽ dạy hắn làm người trong vài giây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận